Sau khi thằng ngốc qua đời dưới con suối cạn, cơ thể nó được người ta khiêng về nhà. Cha tôi khóc thương hồi lâu, lưng ông đã còng nay càng còng hơn, tóc trên đầu cũng bạc đi rất nhiều, nhìn già hơn trước. Mẹ tôi thì ngồi trong sân, vỗ đùi cười sung sướng:
“Chết hay lắm, chết được lắm.”
Cười xong bà lại khóc: “Minh Dương, Minh Dương của mẹ.”
Mẹ của thằng ngốc thì như chết trân, té xỉu trên mặt đất, chẳng còn sức cãi lộn với mẹ tôi. Tin này rất nhanh đã truyền khắp làng, người ta bảo nhà chúng tôi chọc phải thứ không nên chọc.
“Sau tai thằng ngốc có một sợi chỉ đỏ, nếu tôi nhớ không lầm thì sau tai Trương Minh Dương cũng có một sợi y hệt.”
“Là quỷ giật dây, bị quỷ để ý rồi đấy.”
Cha tôi vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc tuyệt hậu kia. Ông nhìn vào gương, thấy sau tai mình cũng xuất hiện một sợi chỉ đỏ.
“Quỷ giật dây, bị quỷ để ý…”
“Minh Dương mất rồi, Đại Trụ cũng mất rồi… đoạn tử tuyệt tôn… đoạn tử tuyệt tôn…”
Ông lẩm bẩm, hiển nhiên đã nhớ lại lời tôi từng nói. Bỗng, cha đột nhiên phát điên, lao ra ngoài.