“Con nhỏ chết bầm, đưa vòng tay đây, bán để anh mày lấy tiền cưới vợ!”
“Bà già chết tiệt, đồ quý không để cho cháu trai mà lại tặng cho thứ lỗ vốn như mày, đúng là già rồi lú lẫn!” Mẹ nhéo lỗ tai tôi, quát lớn.
“Không được bán…” Tôi giãy dụa, nói.
Anh tôi lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tiền sính lễ của Tiểu Yến còn thiếu khoảng 70 triệu, bán cái vòng này chắc cũng vừa đủ. Mày không chịu đưa, là muốn anh mày không cưới được vợ phải không?”
Mẹ tức giận tát vào má tôi một cái thật mạnh. Tay của người nhà nông thường xuyên lao động sức rất lớn, bà cũng chẳng thèm nương tay, tát tôi hoa cả mắt, miệng rỉ máu. Nhưng tôi sống chết vẫn không chịu vòng tay ra. Nhân lúc mẹ vừa buông tay, tôi vội vàng vọt ra ngoài.
Cha tôi đang ngồi ngoài sân hút thuốc.
Tôi rất sợ cha. Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng cười với tôi lần nào. Lần này ông từ thành phố trở về, cũng chỉ vì muốn sắm sửa sính lễ cho anh tôi. Nếu không vui, ông ấy còn đánh tôi để hả cơn giận.
Nhưng lúc này, tôi lại chẳng nghĩ được nhiều như vậy. Tôi vội vã trốn sau lưng cha, sốt sắng nói:
“Cha ơi, bà nội nói rồi, không được bán cái vòng này đâu!” Tựa như cha là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
“Có cái gì mà không được bán, đưa cho mẹ mày mau lên.” Cha tôi nói một cách vô cảm.
Tôi lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, liều mạng lắc đầu.
Không được bán!
Bà nội đã dặn rồi mà…