Thế nhưng, không phải tất cả những siêu phẩm mà ta chờ đợi trong năm nay đều xuất sắc như mong đợi, có nhiều cái tên đã từng được kì vọng cao, song lại khiến cộng đồng thất vọng lúc chính thức ra mắt. Tuy vẫn biết luôn nên nhìn vào mặt tích cực, song ta cần nghiêm túc xem xét những gì chưa đủ tốt, để tránh tình trạng pre-order trong phấn khích xong chơi game trong nuối tiếc vô vàn.
Không hẳn toàn bộ những game được kể dưới đây đều quá tệ, vẫn có những game khá xuất sắc, nhưng mọi người phải thừa nhận ngay cả ở những game xuất sắc vẫn có điểm khiến ta thất vọng.
Ứng cử viên xịt khói đầu tiên chính là The Division (PC, PlayStation 4 và Xbox One).
Kì thực trong 15 giờ chơi đầu tiên người chơi hoàn toàn hả hê và cảm thấy game xứng đáng là một bom tấn, với mọi sự kì vọng mà mình đặt vào. Ubisoft đã rất khéo léo khi hòa trộn được thể loại bắn súng với yếu tố MMORPG và khiến người chơi tận hưởng toàn diện, chưa kể đến đồ họa xuất sắc mà game đem lại, dù so với bản trailer được trình làng tại E3 chất lượng hình ảnh trong game thấp hơn nhiều.
Đáng tiếc không lâu sau đó, nhiều người chơi mau chóng cảm thấy mất đi sự hứng thú và không muốn tiếp tục nữa. Góc nhìn đa người chơi trong game không thể so với Destiny, và phần chơi ở Dark Zone bắt bạn phải hi sinh nhiều thứ hơn cả những gì có thể gặt hái được. Sau đó bản The Division phát hành trên PC đơn thuần cũng thất bại như bao nhiêu bản port PC khác, có chăng là nó nhiều lỗi ngớ ngẩn và hiển hiện như đập vào mặt người chơi hơn mà thôi. Ubisoft quyết định lưu giữ thông tin những nhân vật multiplayer trên ổ cứng của máy thay vì trên server, một miếng mồi quá ngon vì chả bao lâu sau các cheater đã tìm cách lợi dụng yếu điểm này và khiến cho chế độ PvP của game trở thành một mớ hỗn loạn.
Chúng ta đã mong đợi một game multiplayer hấp dẫn lôi cuốn dài lâu, song kết cục của The Division lại éo le hơn thế nhiều khi chỉ trụ lại được vài tuần, khá hơn là vài tháng.
Tựa game tiếp theo cần kể đến là Homefront: The Revolution trên các hệ PC, PlayStation 4 và Xbox One.
Khác với tựa game Homefront gốc khá mờ nhạt ban đầu, cả cộng đồng dều phấn khích hồ hởi trước phần tiếp theo này. Game được nâng cấp lên tầm vóc thế giới mở và được một đội ngũ mới toanh (Crytek UK) tiếp quản sau khi nhà phát hành cũ THQ đã chính thức ngừng hoạt động. Nhưng sau đó Crytek UK dính vào lùm xùm về việc trả lương cho nhân viên nên bán game lại cho Koch Media và Deep Silver, để tiếp tục hoàn thành tựa game.
Với tất cả những gián đoạn thay đổi như thế, tựa game từng được trông chờ trở thành một tổng thể đứt đoạn, từ những bức họa, âm nhạc hay các đoạn game đều thiếu sự nhất quán và thú vị. Dù được mong đợi sẽ đem tới nhiều thay đổi hấp dẫn, nhưng game chỉ đạt tới mức tương đối hoàn thành, với nhiều thiếu sót cùng sự nhàm chán trong tuyến nhân vật, bối cảnh lẫn gameplay. Đây là tựa game đã đẩy chúng ta lên chín tầng mây hi vọng rồi đập vào mặt tất cả sự phũ phàng không thể tả xiết.
Nhân vật thứ 3 trong danh sách thất vọng kì này là Mighty No. 9 (PC, Wii U, PlayStation 4 và Xbox One)
Từng được mong đợi sẽ là kẻ kế thừa cho Mega Man lừng lẫy, là dự án độc lập được ủng hộ và đưa lên Kickstarter sau đó cán mốc vận động đến 3,8 triệu đô, một con số khó tin cho một tựa game 2D. Cả những người hâm mộ của chàng người máy xanh cũng hồ hởi vô cùng bởi dự án tưởng nhớ đầy hoài niệm này.
Và sau khi được gây quỹ thành công thì sao? Hoãn, hoãn và hoãn. Rồi sau nữa? Phát hành vào tháng 6 năm nay một cách đầy chật vật. Những gì mà những người đã đóng góp, thấp thỏm chờ đợi là một game, ờ..., tạm được. Nếu ta không muốn nói thẳng ra là bình thường đến nhạt toẹt. Fan hoàn toàn đã bỏ rơi nó vì gameplay đơn điệu và nhân vật thiếu sáng tạo, chưa kể chiến dịch marketing quá tệ cùng những yếu tố game của nó đều bị dán nhãn mờ nhạt và trùng lặp.
Mighty No.9 từng dấy lên niềm hi vọng to lớn cho fan của Mega Man, Capcom đã không ưu ái nhiều cho series này suốt mấy năm nay, và đây còn là game được chính người tạo nên huyền thoại chắp cánh. Thế nhưng kết quả lại không như mơ...
Mirror’s Edge Catalyst (Xbox One, PlayStation 4 và PC) là tựa game kế tiếp được đưa lên đoạn đầu đài.
Mirror’s Edge đã từng là một game siêu đỉnh. DICE đã tạo nên một game mô phỏng runner góc nhìn người thứ nhất vượt trước thời đại, bằng phong cách parkour ấn tượng vô cùng. Cộng thêm rất nhiều yếu tố gameplay đáng xếp hạng AAA độc nhất vô nhị mà ta chả thể tìm thấy ở bất cứ game nào những năm 2000. Tựa game thực sự đã trở thành một hiện tượng, một game kinh điển độc đáo xứng đáng với mọi đánh giá khen ngợi mà nó được trao tặng.
Mirror’s Edge Catalyst hẳn đã mong mỏi tiếp tục thừa kế thành công tột bậc đó, nhưng không may, lại trở thành phần tiếp theo thảm hại mà EA lẫn DICE sai lầm tạo nên. Fan đã nằng nặc mong mỏi sự hồi sinh cho cái tên huyền thoại, EA cũng đã rầm rộ với nhiều thử nghiệm quan trọng để xứng tầm với kì vọng lẫn sức nặng của huyền thoại, rồi cuối cùng, kết quả ra lò lại như một game tổ hợp đủ thứ hơn là truyền nhân xứng đáng cho Mirror’s Edge "vang bóng một thời".
Catalyst đem tới thế giới mở (xu hướng thời đại?), và chỉ có thế, kèm theo rất nhiều sự trùng lắp và những thứ rườm rà bên lề gây xao nhãng nội dung. Nhìn thế nào đi chăng nữa, nó vẫn chỉ đơn thuần là một game rộng lớn nhưng lại trống rỗng, thiếu đi các yếu tố hấp dẫn lẫn nội dung đáng chơi.
Thực tế cho thấy, chính môi trường mở là thứ khiến cho fan của game gốc quay lưng với phần tiếp theo này. Chả trách được, EA đã quảng cáo cho nó bằng một chiến dịch khá thất bại. Tựa game hoàn toàn mất đi độ nóng sốt trong thời gian cận kề phát hành, và gánh chịu số phận hẩm hiu khi ra mắt mà chả được ai đón nhận, thậm chí cộng đồng còn không biết nó đã ra lò. Quả là một cái kết đáng buồn.
(Còn tiếp)