Từ những lần vét sạch tiền ăn sáng để mua nước ngọt hoặc các loại bánh trái để tặng cờ-rút (crush) với niềm hi vọng nhỏ nhoi là nó sẽ rung động rồi thích mình. Cho đến những “phi vụ” cúp tiết, trốn học và cùng nhau chở ba, tống bốn trên con xe Mặc-tin (xe đạp Martin) cũ mèm, rồi mò ra tiệm nét chỉ để “quẩy” đủ thứ trò chơi điện tử “hot” nhất thời bấy giờ, chẳng hạn như chia team để bắn Hép-Lai (Half-Life).
Thật ra là bắn Counter-Strike 1.1 nhưng do ngày xưa kiến thức có hạn, cộng với việc chưa sõi tiếng Anh nên khi thấy game hiện lên hai chữ Half-life thì ai cũng gọi nó là Hép-Lai. Và tất nhiên, Mọt tui cũng chẳng phải là trường hợp ngoại lệ. Bây giờ nhắc lại, tui mới chợt nhận ra rằng giữa dòng đời tấp nập, bộn bề với công việc và những lo toan thường nhật, ký ức của mình, thì đâu đó trong ký ức của mình, vẫn còn lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt vời, những tháng ngày vô tư lự của tuổi học trò.
Khoảng thời gian đẹp nhất của riêng Mọt tui, chắc có lẽ là thời cấp hai, nói chính xác hơn là ngay tại thời điểm chuẩn bị bước vào Kỳ thi Học kỳ 1 hồi năm lớp 8. Cái thời mà thầy cô và đám bạn lúc nào cũng cắm đầu chuyện thi cử nhưng đối với một số thành phần “đỉnk kout” như tui thì chẳng bao giờ chịu mở tập sách ra mỗi ngày chỉ để nhìn vào một đống chữ rồi lăn ra ngủ trên bàn học. Ấy ấy đừng vội đánh giá mị là thành phần cá biệt nhá!
Mị từng là học sinh giỏi, cũng như từng “dzựt” được vài ba cái giải nhất, nhì trong các cuộc thi Toán mà các đơn vị Đoàn, Đội do trường tổ chức hồi cấp hai đấy (cho tui ăn mày quá khứ tí). Nói thật thì ngày xưa hơi tự cao tự đại, xem trời bằng vung, nghĩ ai cũng không bằng mình, nên chẳng bao giờ chịu học bài mà suốt ngày toàn lo nghĩ về việc cùng bạn bè chạy ra net để chơi game bắn súng. Mãi về sau cuộc đời nó vật cho sấp mặt nên giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, điềm tĩnh hơn, nhẹ nhàng hơn với mọi người xung quanh.
Thiệt chứ bây giờ mà nhắc lại những kỷ niệm dữ dội nhất của Mọt tui hồi còn chiến Counter-Strike 1.1 thì chẳng biết phải viết bao nhiêu trang giấy mới đủ nhưng thôi không sao, cứ bắt đầu nhé! Cuộc đời game thủ của Mọt tui bắt đầu bằng một câu thần chú, à không nói đúng hơn là những lời rủ rê “hư người” của tên lớp phó kỷ luật: “Thằng nào muốn cúp tiết Văn để đi bắn Hép-lai (Counter-Strike) với tao không?” Đó là chưa kể đến việc chính tay thanh niên này đã đưa tui “vào đời” bằng cái game gọi là Hép-lai mà hắn ngày nào cũng luyên thuyên với mọi người trong lớp.
Ừ thì cũng vì tò mò nên tui mới quyết định sẽ lẽo đẽo theo sau để xem xem cái trò này có gì mà hay vậy. Ra đến net cả bọn liền “bay” thẳng vào ghế và gọi cho chủ quán để mở máy. Sau đó tạo phòng, mời nhau vào và chia phe ra để bắn nhau, đứa thì chọn phe cảnh sát, đứa thì chọn phe ăn cướp. Ngay tại thời điểm đó, chẳng hiểu vì lí do gì, Mọt tui bắt đầu cảm thấy như thể mình sinh ra để làm mưa làm gió với tựa game này.
Thế là trong khi mọi người “cắm” những cặp mắt mệt mỏi vào sách vở để ôn tập cho kỳ thi lớn sắp tới, thì Mọt tui cùng với đám bạn lại gào đến khan cổ trong những trận đấu súng căng thẳng tại quán nét. Và cứ như vậy, một ngày hai buổi, mỗi buổi cả đám đều dành ra 3 tiếng đồng hồ để “cày” game ở tiệm nét của ông Năm (hồi đó gần xóm tui chỉ có mỗi ông này kinh doanh quán net). Nhiều tuần trôi qua, Mọt tui dần trở thành một cái thế lực gì đó rất là khủng khiếp trong việc ngắm và bắn, đặc biệt nhất là khi cầm những khẩu súng bắn phát chết luôn như Bê-bốn-sáu (B46 – súng ngắm bắn tỉa) trong Counter-Strike 1.1.
Nói một cách cho dễ hiểu “không phải dạng vừa đâu”. Nhiều người còn bảo rằng đó là tài năng nhưng bản thân tui thì lại xem đó là một… công cụ kiếm lời. Cái thời đó, học sinh của các trường lân cận hoặc lũ con nít từ nhiều xóm khác thường xuyên “cà khịa” và nói thách nhau về việc thanh niên nào bắn tốt hơn thanh niên nào… trường của Mọt tui cũng là một trong số đó. Nhớ hồi đó lớp của Mọt tui cũng “máu chó” lắm, nhận đủ các loại kèo, chỉ cần có nước ngọt hoặc các loại bim bim là chơi từ A đến Z.
Trường A nói xấu kỹ năng bắn súng của trường tui? Nhào vô nếu bạn nghĩ mình hơn! Xóm dưới nghĩ mình “ngon” và muốn lên kèo? Ok luôn, chẳng ngần ngại! Trong một trận bắn Counter-Strike 1.1, ông thì gõ phím để mua Bê-bốn-ba (B43 – M4A1), Mọt tui thì vác khẩu Bê-bốn-sáu thần thánh của mình ra để “gánh tem”, những ông còn lại điên hơn cả bọn thì dùng Bê-ba-ba hoặc Bê-ba-một (B33 – tiểu liên P90, B31 – tiểu liên MP5).
Sự “bá đạo” của riêng Mọt tui còn được thể hiện qua những pha “vẩy” AWP xuất thần, sẵn sàng đối phó và xóa sổ đối thủ ở bất kỳ vị trí nào trên bản đồ, dù đó là gần sát mặt như ở map Men-sần (biệt thự Mansion) hay thậm chí là xa ngút ngàn như khoảng cách giữa hai nóc nhà ở map Kho hàng (Assault). Cứ như vậy mỗi tuần ra tiệm nét, cả đám học sinh lớp của Mọt tui “ăn” cũng được ít nhất là 10 chai nước ngọt, không Coca thì cũng Pepsi, không 7Up thì cũng Sting. Đó là chưa kể đến nhiều các loại bánh trái và bim bim khác nhé.
Khi mà ta bắt đầu trưởng thành, thì đó cũng chính là lúc cuộc sống bắt đầu xuất hiện quá nhiều thứ để lo toan, khiến cho ta quên đi những đam mê cháy bỏng của tuổi học trò. Riêng đối với Mọt tui, dù cho đã gần 25 cái xuân xanh nhưng tôi vẫn không thể nào quên được những cảm giác, những trải nghiệm ban đầu khi vừa được tiếp xúc với siêu phẩm game bắn súng Counter-Strike 1.1.
Giờ đây không ít game thủ thuộc thế hệ 8x 9x vẫn luôn mong được một lần quay trở về tuổi thơ, cũng như được một lần được thưởng thức những điều tuyệt vời mà tựa game này đã mang lại. Và với sự giúp đỡ của cổng game GTV PLUS, tất cả những giấc mơ của chúng ta cuối cùng cũng sẽ thành hiện thực.
Dành cho những anh em chưa biết, cổng game GTV PLUS là một nền tảng hỗ trợ game thủ chơi những tựa game, à không những tượng đài game online bất hủ ngày xưa, chẳng hạn như Counter-Strike 1.1 (Half-Life), Đế Chế (Age of Empire) và cuối cùng là Warcraft 3 (DDAY, Dota 1). Không những thế, bằng cách chuyển đổi mạng để vào các phòng game ảo, game thủ ở mọi nơi có thể tham gia vào các giải đấu bất cứ khi nào họ muốn.
Truy cập: http://bit.ly/GTVPlus2
Fanpage: http://bit.ly/FB-GTVPlus