Tôi không ngờ Tây Du mà mình mình từng biết lại có thể thay đổi như thế này.
“Ngộ Không!”
Tôi và sư phụ hét lên thảm thiết.
“Ta nói này, Tiểu Bạch Long, đệ đừng la hét nữa, bây giờ chạy mới là thượng sách, chúng ta đi tìm người đến cứu hầu ca trước đã.”
Nhị sư huynh khuyên tôi và sư phụ.
Một canh giờ trước, chúng tôi đang chờ được phong thưởng, mọi người đều đã tu thành chính quả, nhưng không ngờ Linh Sơn lại xảy ra một biến cố lớn!
Đầu tiên, chúng tôi bị vị A Nan tôn giả canh giữ Tàng Kinh Các gây khó dễ.
Khi hầu ca cáo trạng với Phật tổ, Phật tổ lại ngẩn người.
Ngài trầm ngâm nói với chúng tôi:
“Ở Linh Sơn không có vị A Nan tôn giả nào cả…”
Khi mọi người còn đang khó hiểu, tôi phát hiện mặt Phật tổ càng lúc càng trắng, môi càng lúc càng đen, tiếng cười bất nam bất nữ phát ra từ cơ thể ngài.
Tiếng cười ấy càng lúc càng lớn, làm người ta rét lạnh, cơ thể Đức phật cũng dần thối rữa.
Đại sư huynh dường như nhận ra điều gì đó, chỉ bỏ lại một câu, nhanh chóng đưa chúng tôi ra ngoài.
“G… Giờ… giờ phải làm sao đây!”
Sư phụ vốn đã sắp thành phật, giờ lại quay về bộ dáng lo lắng khi đối mặt với yêu quái lúc còn là người phàm.
Không thể trách thầy ấy được, thật ra ai cũng sợ. Đại sư huynh là Tề Thiên đại thánh, phía trên còn có các vị Bồ tát và Như Lai phật tổ.
Nhưng giờ, bọn họ lại đang sống dở chết dở.
Tôi không tài nào tin nổi, trên thế gian, sao lại tồn tại yêu quái lợi hại đến nhường này!
Chúng tôi chạy một đoạn rất xa, đến tận khi không còn thấy Linh Sơn nữa mới dừng lại nghỉ ngơi.
“Các đồ đệ, ta phải nghĩ cách đi cứu Ngộ Không và chư Phật.”
Chúng tôi đồng loạt cúi đầu, bản lĩnh của Trư sư huynh và Sa sư huynh chỉ ở mức bình thường, mà năng lực của Bạch Long Mã tôi còn chẳng bằng hai người họ.
“Phải rồi, trước khi đại sư huynh bị bắt có nói, trên cả đoạn đường đến đây, có một người chết luôn đi theo chúng ta. Huynh ấy nói vậy là có ý gì?”
Tôi hoang mang nhớ lại câu nói kia.
Nhị sư huynh lắc lắc lỗ tai, thuận miệng đáp lời tôi:
“Chắc Hầu ca bị dọa cho ngu người, nói năng hồ đồ thôi. Một con quỷ ranh thì có gì đáng để nói chứ.”
Tam sư huynh cũng nói:
“Đúng vậy, chỉ là một người đã khuất thôi mà, nói thẳng ra chỉ là một con quỷ.”
Tôi im lặng không đáp, nghiêm túc suy nghĩ.
Thầy trò chúng tôi đi thỉnh kinh, đứa kém cỏi nhất là tôi cũng có chân thân là rồng, nếu chỉ là một con quỷ bình thường, tôi phất tay một cái cũng đủ khiến nó hồn phi phách tán.
Nhưng câu cuối cùng của đại sư huynh tuyệt đối không phải nói bừa!
Có lẽ đó là một con quỷ lợi hại sánh ngang Phật Tổ và Đại Thánh.
Não tôi đột nhiên nổ mạnh một tiếng.
Sao có thể!