Nếu nói tới những game tởm nhất mọi thời đại, thì Chiller có lẽ là một cái tên mà không mấy người biết tới – thậm chí là còn chưa từng nghe nói tới. Thực ra Chiller vốn là một sản phẩm dành cho máy game thùng cách đây hơn 30 năm, vào cái thời đồ đá của làng game khi mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ, nhưng nói về độ tởm lợm của nó thì có lẽ ít có thứ nào bì được tính tới tận bây giờ.
Chiller được sản xuất bởi Exidy, một nhà phát triển nhỏ ít tên tuổi và lần đầu tiên xuất hiện dưới dạng game thùng vào năm 1986. Vốn dĩ Chiller là một game dạng light gun (kiểu máy thùng có súng đi kèm và tương tác lên màn hình – gần giống Duck Hunt) rất chi là bình thường, nhưng nội dung bên trong đó thì thật sự là tởm lợm, bệnh hoạn và ghê gớm hơn bất kỳ cái gì mà con người từng biết ở thời điểm đó.
Các màn chơi trong Chiller
Chiller được chia làm 4 màn chơi, khởi đầu bằng “Torture Chamber” (phòng tra tấn), đập vào mắt game thủ là một căn phòng với đủ các loại dụng cụ đáng sợ như: máy chém, quan tài gai, những cái móc khóa trên tường, quan trọng nhất là những người tù xấu số bị mắc kẹt tại đây với người chơi. Nhiệm vụ của Chiller là bạn phải dùng khẩu súng của mình bắn vào những người tù kia, cho đến khi thanh Monster Meter trên đầu màn hình được sạc đầy, cái đáng nói ở đây là:
- Độ chân thực của Chiller thực sự đáng kinh ngạc, kể cả ở cái thời đồ đá những năm 80 thì bạn cũng sẽ thấy từng phần cơ thể bị vỡ vụn ra khi bắn vào, những cái đầu nứt toác lộ ra phần sọ bên trong, nội tạng và xương sườn phơi bày từng mảng một… nó tởm lợm và buồn nôn một cách cực kỳ lộ liễu, không có thứ gì từng mô tả chi tiết như vậy về vấn đề này trước Chiller.
- Những người tù nhân này bị trói bị xích và hoàn toàn không thể gây hại tới người chơi, họ sẽ gào thét, van xin nhưng thực sự bất lực trước số phận của mình – nó thực sự vô cùng bệnh hoạn nếu xét theo khía cạnh đạo đức (kể cả trong game). Chiller không giống như những game bắn súng cùng thời, nó như một màn mô phỏng cách tra tấn con người nhiều hơn – thứ vốn không bao giờ nên xuất hiện.
Màn chơi “Torture Chamber”
Màn 2 của Chiller thậm chí còn ghê gớm hơn nhiều, nó có tên là “Rack Room”, tại chỗ này thì đống dụng cụ tra tấn ở trên đã được thay thế bằng mấy cái máy kéo và dây xích. Thực sự thì người viết không định khen, nhưng có vẻ những người tạo ra Chiller có đầu óc khá sáng tạo, khi họ đã tạo ra một cơ chế vật lý quái đản cho cái game này. Mỗi khi người chơi “bắn” vào một điểm nào đó, những cái máy tra tấn này sẽ hoạt động và tạo ra hiệu ứng gần giống như thực tế.
Màn chơi “Rack Room” này làm tôi liên tưởng tới câu chuyện về Procrustes trong thần thoại Hy Lạp, tên khổng lồ này bắt người ta nằm trên hai chiếc giường bằng vàng, với người lùn thì hắn lấy tay mình kéo đôi họ ra cho bằng, còn với người cao thì Procrustes dùng chùy đập gãy hai chân của kẻ xấu số ra cho ngắn lại.
Ờ thì về cơ bản Chiller không biết có học ý tưởng từ câu chuyện này hay không, nhưng trong màn chơi “Rack Room” bạn sẽ thấy có 2 chiếc giường y hệt như vậy, khi bắn vào đó nó sẽ kéo đứt đôi người nạn nhân ra với máu me be bét cùng 2 nửa cơ thể tách rời với nhau – điều kinh khủng nhất là nạn nhân vẫn còn sống và gào hét không ngừng. Với một game tởm thì Chiller đã làm có vẻ quá tốt, thậm chí làm quá sức tưởng tượng của con người thì đúng hơn.
Màn chơi “Rack Room” trong Chiller
Điều đáng ngạc nhiên là sau 2 màn chơi quá mức Hardcore ở trên, ở nửa sau của game thì Chiller lại khá bình thường, khi địa điểm mà nó chọn chỉ là một cái nhà ma và nghĩa địa, nơi người chơi bắn những linh hồn bay qua lại như các game light gun bình thường khác. Nhưng một thứ quá kinh tởm như vậy không thể nào lại chỉ sản phẩm ngẫu hứng lúc nhất thời cả, chẳng có thằng điên nào lại đi tạo nên một cái phòng tra tấn chỉ để cho vui được. Thực tế Chiller cũng chẳng phải là một game nổi tiếng cho lắm, bất chấp lối chơi quá đỗi kinh dị như thế, vậy ai đã là người khai sinh ra cái thứ quái thai này?
Xét ở thời điểm này thì sau hơn 3 thập kỷ, hãng sản xuất của Chiller là Exidy đã giải tán từ lâu, các dữ liệu được ghi lại ở thời đó cũng chẳng còn rõ ràng cho lắm. May mắn là vẫn còn một người từng làm trong Exidy, cũng như trực tiếp tạo ra Chiller vẫn còn chịu ra mặt để giải thích cho cộng đồng về một trong game tởm nhất mọi thời đại này. Đó là Vic Tolomei, một lập trình viên năm nay đã 65 tuổi, là một trong 3 người trực tiếp tạo nên Chiller cách đây hơn 30 năm.
Cũng giống như rất nhiều lập trình viên game ở cái thời cổ đại đó, Vic Tolomei bước chân vào lĩnh vực này một cách hoàn toàn tình cờ. Ông ta tốt nghiệp Đại học Los Angeles với chuyên ngành lập trình viên, vào năm 1979 thì Vic Tolomei được đề nghị một công việc tại Exidy và bắt đầu chuyển tới Sunnyvale (Thung lũng Silicon sau này) để bắt đầu hành trình của mình.
Exidy lúc đó chỉ là một công ty bé tí với nhân lực chỉ vỏn vẹn 5 người, trong đó chỉ có 3 lập trình viên chính thức. Trong số này có những nhân vật nổi tiếng như Paul Terrell – người tạo ra bàn đạp bước đầu cho Apple khi mua chiếc máy tính đầu tiên của Steve Jobs, hay Howell Ivy về sau trở thành COO của Sega Bắc Mỹ.
Là một công ty nhỏ trong cái thời đại mà ngành game vẫn còn đang ở thời kỳ sơ khai, những nhân viên tại đây như Vic Tolomei vẫn còn mang mơ tới những ý tưởng từ thời những năm 70-80, thứ mà họ mong rằng một ngày nào đó sẽ giúp mình đổi đời. Tiếc là cuộc đời vốn dĩ không như mơ khi mà các ông lớn như Atari và Sega bắt đầu nhảy vào cuộc, đẩy một studio như Exidy vào thế khó.
Vốn dĩ Exidy không có nguồn lực dư dả cho lắm, nên họ quyết định sẽ lấy những gì mình có sẵn, kết hợp với lối chơi light gun lúc đó đang nổi như cồn tại Mỹ để có thể đu theo cơn sóng đang tới. Ý tưởng thắt lưng buộc bụng này hóa ra lại thành công, khi mà những tựa game tiếp theo như Crossbow, Cheyenne hay Catch-22 đều tạm gọi là thành công, khi chúng đi theo phong cách của những bộ phim ăn khách thời đó (Cheyenne là kiểu cao bồi viễn Tây, còn Catch-22 là Rambo). Nhưng nhìn lại thì có thể thấy chúng chả liên quan gì tới Chiller cả, tại sao một studio đang làm những thứ rất bình thường như cao bồi hay Rambo lại đột ngột chuyển tông qua tra tấn hay hành hình?
Về sự ra đời của Chiller thực ra không hề đen tối chút nào mà lại có phần khá vui, đó là vào một ngày đẹp trời nọ khi chàng trai trẻ Vic Tolomei và đội của mình nhận được lệnh từ cấp trên, đó là hãy làm một cái gì đó: “thực sự điên rồ, thực sự khác biệt, thứ gì tạo cảm giác ghê sợ và kinh tởm như đang xem một bộ phim kinh dị”. Đội của Vic Tolomei lúc đó thực sự cũng chưa nghĩ ra được thứ gì đó quá ghê gớm, họ thậm chí còn định dùng lại các ý tưởng cũ nhưng đều không thành công, chỉ tới khi một người trong nhóm là Larry Hutcherson thực hiện một dự án riêng của mình.
Larry Hutcherson lúc đó đang làm việc cùng với một nhóm người mẫu khỏa thân, với phong cách mỹ thuật phỏng theo thời Phục Hưng, chỉ khác ở đây là các thiên thần đều đeo một đống xích cùng dụng cụ BDSM không hề liên quan lắm. Như Larry nói lúc đó thì ông ta chỉ đơn thuần muốn tìm cảm giác khác lạ trong công việc chứ hoàn toàn chẳng hề có ý định đưa nó vào game, vô tình thế quái nào Pete Kauffman (giám đốc Exidy) lại đi ngang qua nhìn thấy nhân viên đang xem phim 18+ trong giờ làm việc rồi quyết định: “đây đúng là thứ mà chúng ta đang tìm kiếm” và thế là Chiller ra đời.
Nếu hỏi Vic Tolomei về việc ông ta có cảm thấy ghê tởm khi tạo ra một thứ kinh dị và mất nhân tính như Chiller, thì câu trả lời ở đây là hoàn toàn là không. Khi tạo ra Chiller thì nhóm của Exidy không hề cảm thấy máu me hay cái gì đó quá ghê gớm, họ đơn giản chỉ là đem bản tính muốn bắn nát một thứ gì đó của con người khi cầm súng (dù chỉ là súng giả) lên game mà thôi.
Cơ bản vào cái thời đó khi số lượng game cũng như khái niệm phong cách hay định hình lối chơi còn chưa rõ ràng, thì Chiller cũng giống như một thứ gì đó để thổi tung mọi thứ lên theo cái nhìn của những nhà phát triển. Lý do mà tại sao nó có vẻ quá kinh dị như vậy thì thuần túy là để câu khách, Vic Tolomei muốn tạo ra một thứ gì đó có thể thu hút game thủ chỉ sau khoảng 15 giây chạm vào, đó cũng là lý do tại sao 2 màn chơi đầu thì ghê nhưng 2 màn sau của Chiller thì rất bình thường.
Chiller đạt được một số thành công nhất định dù không quá nổi tiếng, về sau nó còn có một bản port không chính thức lên SNES. Cốt lõi của Chiller không nằm ở việc đưa quá nhiều phông bạt hay cảnh vật nền vào game, mà nó chỉ làm sao khiến người chơi cảm nhận được độ kinh dị, cảm giác thổi tung từng phần cơ thể nạn nhân cũng như cách mà game vắt kiệt từng giọt máu trên màn hình mà thôi.
Ở thời điểm hiện tại thì Chiller có lẽ quá tởm lợm và đi ngược lại với văn minh con người, nhưng cũng không thể phủ nhận nó đã là một trong những game máu me nhất trong lịch sử từng được tạo ra, cũng như có lẽ thế giới sẽ chẳng còn chứng kiến một thứ như vậy xuất hiện lại được nữa.