Nhận được rất nhiều kì vọng sẽ tiếp nối thành công từ Until Dawn, nhưng The Dark Pictures: Man of Medan (Man of Medan) lại không đạt được những thứ mà game thủ kì vọng. Các dẫn truyện quá dài dòng, kịch bản dễ đoán cộng thêm các pha hù dọa hơi bị “rẻ tiền” đã khiến cho tựa game này trở nên tầm thường đi rất nhiều so với Until Dawn.
Cốt truyện Man of Medan nói về một nhóm bạn trẻ gồm 5 người đang trên đường đi du lịch trên Thái Bình Dương, nhưng thực tế thì bọn họ muốn tìm kiếm một con tàu bị mất tích – thứ được đồn đại đang chứa một kho vàng khổng lồ được quân đội Mỹ đưa về nước sau thế chiến thứ II. Trong lúc đang đi tìm cái kho vàng bí ẩn này, chiếc tàu bọn họ đang thuê bị một đám cướp biển tấn công và tất cả bị giữ làm con tin. Nhưng không biết may mắn hay xui xẻo thế nào mà đúng lúc đó lại có một cơn bão nổi lên, đẩy dạt tất cả mọi người ra ngoài khơi rồi vô tình rơi đúng vào chiếc tàu chở vàng nọ.
Không còn nơi trú ẩn nào và cơn bão đang ngày càng mạnh hơn, nhóm bạn này đành phải đánh liều bước lên con tàu ma kia, để rồi họ nhận ra có thứ gì đó không phải sinh vật sống đang lởn vởn xung quanh mình. Từng người một bị tách ra khỏi nhóm, trơ trọi trong màn đêm mịt mù với nỗi sợ hãi tột cùng khi cái chết luôn luôn cận kề, khi họ khám phá ra cái bí ẩn kinh hoàng trên chiếc tàu được mệnh danh là “Kho vàng Mãn Châu” này.
Yếu tố hù dọa của Man of Medan đáng lý phải theo dạng kinh dị tâm linh, khi mà bối cảnh của nó diễn ra trên một con tàu ma nằm giữa đại dương, nhưng thay vì tập trung vào việc làm sao để khiến game thủ nổi da gà giữa đêm tối thì game lại chọn kiểu “mỳ ăn liền” đó là các đoạn jumpscare đã quá quen thuộc. Gần như trong suốt cả game bạn sẽ liên tục bị hù kiểu nhét vào một chỗ tối, rồi một thứ gì đó đột ngột xuất hiện không báo trước khiến chúng ta nhảy dựng lên.
Vấn đề ở đây là ngoài các màn jumpscare ra thì Man of Medan chẳng còn gì đặc biệt nữa, sau khoảng 5 tới 6 màn bị hù dọa như vậy bạn sẽ nhận ra những thứ nào có khả năng làm chúng ta hoảng sợ, thành ra tuy vẫn sẽ bị giật mình vài pha nhưng tổng thể là chẳng có đáng sợ cả. Đáng lý Man of Medan nên khai thác yếu tố tâm linh như kiểu linh hồn hay thứ gì đó không hiện hữu, tạo ra một không khí áp lực lên game thủ, như thế thì nó mới khiến họ sợ vãi tè ra quần như Until Dawn mới đúng.
Ở khoảng nửa sau của game, khi mà người chơi bắt đầu khám phá ra bí mật trên con tàu ma, thì các yếu tố hù dọa coi như hoàn toàn biến mất. Sẽ chẳng còn gì bất ngờ khi chúng ta biết những con ma mà mình thấy thực chất không tồn tại, cũng như vốn chẳng có thứ gì đang săn lùng hay truy đuổi các nhân vật cả mà nó giống như một dạng ảo ảnh thị giác mà thôi.
Chính vì vấn đề hù dọa không hề bất ngờ, nên các lựa chọn sống chết giữa các nhân vật với nhau trở nên thiếu áp lực đi rất nhiều. Hãy lấy ví dụ một trường đoạn ai đó bị tách khỏi nhóm, rồi chợt nhận ra trước mặt mình là một con quái vật kì dị còn sau lưng là vực sâu đen ngòm, sau đó chúng ta có hai lựa chọn là liều mạng nhảy xuống hay đứng im chịu trận. Nếu theo như lẽ thường thì rất nhiều game thủ sẽ thử liều mạng nhảy bừa, nhưng nếu bạn biết con ma này thực ra không tồn tại thì mọi thứ sẽ dễ dàng đi rất nhiều, chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Hầu hết các trường hợp gặp ma quỷ trong Man of Medan đều sẽ dẫn tới 2 lựa chọn giữa sống hoặc chết, hay tệ hơn là các nhân vật tự giết hại lẫn nhau. Nhưng mà khi chúng ta đã biết trước kết quả thì mọi thứ quả thực quá đơn giản, giống hệt như bạn vào rạp xem phim kinh dị nhưng đã bị spoil sạch hết rồi vậy – như thế thì còn gì thú vị nữa. Chính vì lý do này mà càng về sau Man of Medan cảm giác càng nhạt nhẽo, kể cả các nút thắt cuối cùng của nó cũng không thể thỏa mãn người chơi được.
Tất cả các nhân vật trong Man of Medan đều có thể bị giết, cũng như các quyết định và quan hệ giữa họ sẽ ảnh hưởng tới các tình huống trong game. Nhưng mà như tôi đã nói do yếu tố hù dọa đã bị giảm bớt, cho nên là nó không còn giữ được sự nhức não như Until Dawn nữa, bạn thực sự chẳng cần phải thí mạng ai cả. Nếu như game được xây dựng yếu tố kinh dị tốt hơn thì những lựa chọn thực sự sẽ rất nhức não, đáng tiếc là nó không làm được như vậy thành ra mọi thứ cứ thế đổ vỡ dần dần.
Một điều nữa là cách dẫn truyện của Man of Medan quá sức dài dòng, nó tốn tới gần 2 tiếng đồng hồ lúc đầu chỉ để giới thiệu cuộc sống của 5 bạn trẩu tre đang nhậu xỉn trên biển, cực kỳ vô nghĩa và mất thời gian. Các phân đoạn về sau chia thành nhiều chương nhỏ khác nhau, đôi lúc chúng khá là loằng ngoằng trong việc chuyển đổi nhân vật dẫn đến hơi khó hiểu. Nếu so sánh với Until Dawn thì Man of Medan thực sự rất tệ hại trong khâu xây dựng kịch bản, nếu không muốn nói là khác nhau như trời với đất vậy.
Hình ảnh của Man of Medan dừng ở mức độ trung bình khá, điểm cộng là tạo hình của đám quái vật trông khá là sáng tạo và có phần rất tởm lợm. Tuy vậy méo hiểu vì vấn đề gì mà màu sắc của nó tối một cách khủng khiếp, đen thui còn hơn cả đêm 30 tới mức độ nếu bạn để một nhân vật vào trong màn đen, chúng ta sẽ chẳng biết nó đang đứng ở đâu nữa. Âm thanh trong game cũng tương tự, các tiếng bước chân, hú hét chưa đủ độ đe dọa cho lắm.
Nói một cách công bằng thì The Dark Pictures Anthology: Man of Medan cũng có một vài điểm sáng, nhưng nó là chưa đủ để cứu cả một cái game với hàng đống sạn cùng thiết kế kịch bản tệ hại. Đây thực sự là một nỗi thất vọng của Supermassive Games, nếu so sánh với Until Dawn thì đúng là chẳng thà đừng cho nó xuất hiện còn hơn.