Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, ông của tôi thường xuyên bị chảy máu chân răng, mỗi khi bệnh trở nặng, cả miệng ông toàn là máu. Bà của tôi đưa ông lên thị trấn thăm khám, nhưng mãi vẫn chưa tìm được nguyên nhân căn bệnh.
Ông tôi bị bệnh giày vò lâu ngày, đau khổ không sao tả xiết. Mỗi lúc ăn cơm, máu trong miệng ông chảy xuống chén, thấm đẫm từng hạt gạo, ông sẽ tức giận đập chén, hét lớn: “Đừng có ăn nữa! Tao sắp chết tới nơi mà bọn mày còn ngồi ăn thế à!”
Từ khi bị chảy máu chân răng, tính tình ông tôi trở nên cực kỳ nóng nảy, chỉ cần không hài lòng cái gì là sẽ lật bàn, đập đồ. Bát đĩa trong nhà bị ông đập đến chẳng còn được mấy cái. Bà tôi thấy thế thì cau mày, nói:
“Ông à, ông ăn đi đã, ăn xong tôi đưa ông lên thị trấn khám xem thế nào.”
Bà nhặt cái chén bể trên mặt đất đặt lên bàn, rồi mang một cái chén mới đến cho ông, bị ông quát: “Tao nuốt không trôi!”
Lúc ông mở miệng, tôi có thể thấy tơ máu ẩn hiện trên những chiếc răng của ông, trong miệng ông toàn là máu, còn thoang thoảng mùi hôi, ngửi hệt như mùi thịt thối lâu ngày.
Bà tôi bỏ đôi đũa trên tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Vậy thôi, giờ tôi đưa ông đi khám luôn.”
Ông tôi trừng mắt với bà, đập bàn: “Đưa tao đi là bổn phận của mày, mày đừng có mà ở đó mặt nặng mày nhẹ, làm tao không vui, coi chừng tao đánh mày gãy chân.”
Lúc nói những lời này, biểu cảm trên mặt ông trông cực kỳ hung ác, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống bà.
Tôi nghe bà kể, khi còn trẻ, bà từng bị ông đánh gãy mũi, vì thế nên giờ mũi bà tôi mới có một vết lõm, xung quanh mũi có một chỗ gồ rất lớn, sờ cứng lắm.
Bà cúi đầu không dám nhìn ông, còn ông tôi thì chỉ hừ một tiếng, đứng dậy đi ra chỗ chiếc xe lừa. Vừa dắt lừa ra thì chú Trương Cường sống gần nhà tôi đã đi đến. Chú có gương mặt dữ tợn, vóc người cao to, vạm vỡ, trông hệt như một con cóc lớn. Trương Cường cười nói:
“Chú năm, cho con mượn xe lừa của chú một lát, con muốn lên thị trấn mua thịt.”
Lúc Trương Cường nói những lời này, bàn tay đã nắm lấy sợi dây dắt lừa, cứ như cái xe lừa này là của chú ấy vậy.
Ông tôi thấy chỉ cười gượng hai tiếng, nói: “Thằng Cường à, chú với dì con cũng định lên trấn, con muốn mua bao nhiêu thịt? Nếu nhiều thì chú với dì không đi nữa, con lấy xe đi trước đi.”
Trương Cường cười cười, híp mắt nói: “Con mua tới nửa con heo lận, khi nào về, con cho chú nửa cân thịt.”
Mỗi lần Trương Cường mượn xe lừa đều sẽ nói thế, nhưng từ đó tới giờ, tôi chưa từng thấy chú ấy cho nhà tôi thịt lần nào.
“Chú nói dối, chú chưa bao giờ cho nhà con thịt cả.”
Tôi vừa nói xong đã bị ông đá một phát, quát: “Cái thằng này, mày nói chuyện với chú Cường vậy đấy hả? Người ta là chú mày đấy, không biết lớn nhỏ.”
Ông tôi xụ mặt, giơ tay định đánh tôi. Thấy thế, tôi vội chạy ra núp sau lưng bà.
Trương Cường nhìn thì bảo: “Thằng bé còn nhỏ, không sao đâu, thôi con đi trước đây.”
Ông tôi cười đáp: “Đi cẩn thận.”
Trương Cường dắt xe lừa của nhà tôi đi, ông tôi nhìn theo bóng chú cười cười. Trong miệng ông toàn là máu, chảy xuống tận dưới cằm.
Có lẽ cảm giác được tôi đang nhìn, ông quay đầu trừng mắt với tôi: “Nhìn mày kìa, lấm la lấm lét thế còn dám đi đòi người ta cho thịt, đúng là không biết xấu hổ.”
Nói xong, ông bỏ vào trong phòng. Tôi ngẩng đầu nhìn bà, bà xoa đầu tôi, nói nhỏ: “Kệ ổng đi con, ổng nói bậy thôi.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.
Đến tối, Trương Cường dắt xe lừa của nhà tôi về, trong tay chú ấy cầm theo một cái túi lớn làm bằng vải bố, bên ngoài còn có mấy vệt máu chưa khô. Trương Cường đặt cái túi vào tay ông tôi: “Chú năm, con xin cho chú cái này hay lắm, có thể trị được bệnh của chú đấy.”
Ông tôi sửng sốt vài giây, tia sáng lóe lên trong đôi mắt đục ngầu: “Thật đấy à? Thứ gì thế?”
Ông định mở túi ra kiểm tra thì bị Trương Cường cản lại, chú ấy cười bảo: “Chú năm à, thứ này khó xin lắm đó.”
Ông tôi nhanh chóng hiểu ý của Trương Cường, quay qua nói với bà: “Bà còn ngây ra đó làm gì? Mau lấy tiền đưa cho Trương Cường, đâu thể để người ta cho không vậy được.”
Sau khi bà tôi đưa tiền, chú ấy mới bỏ tay ra khỏi cái túi, cầm tiền cười tủm tỉm đi mất.
Ông tôi chờ chú đi hẳn mới mở túi, mấy con ruồi bên trong được đà bay ra ngoài, trong túi là một khối thịt đang thối rữa, bên trên còn có mấy con giòi bò lúc nhúc, trông cực kỳ buồn nôn. Bà tôi thấy thế liền nhăn mặt: “Chúng ta bị Trương Cường lừa rồi.”
Ông tôi trừng mắt lườm bà, tức giận quát: “Bà thì biết cái gì.”
Nói xong, ông cầm miếng thịt thối đi vào trong nhà, bỏ thịt vào nồi, cho củi vào bếp bắt đầu luộc.
Bà tôi thấy vậy thì bảo: “Thằng Điền, đi vào giúp ông đi con.”
Tôi không muốn đến gần vì trên người ông có mùi rất khó chịu, mỗi lần ông mở miệng đều khiến tôi cảm giác mình đang nói chuyện với người chết. Thế nên, tôi ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng quay đầu lại đã trốn dưới chân tường chỗ nhà kho.
Nhờ thế, tôi mới nhìn thấy cảnh bà tôi lấy một con búp bê vải ra từ cái rương gỗ. Tôi thấy rõ, con búp bê đó có một cái miệng rất rộng, bà tôi cầm kim ngồi khâu miệng con búp bê lại, rồi nhìn con búp bê, mỉm cười quái dị. Nụ cười u ám đó làm tôi thấy lạnh cả sống lưng.
Một lúc sau, thịt trong nồi đã chín. Ông tôi gắp miếng thịt ra, bắt đầu ăn từng chút một, nhưng chỗ bị ông cắn để lại một vết răng đẫm máu, chẳng mấy chốc, miếng thịt đã bị ông tôi ăn hết.
Ăn xong, ông tôi nở nụ cười, lẩm bẩm nói: “Thuốc vào bệnh khỏi.”
Nhưng đêm đó, sau khi ăn xong miếng thịt thối kia, ông tôi bị tiêu chảy, phải ra vào nhà xí cả đêm, đến tận trưa ngày hôm sau mới đỡ hơn một chút. Ông ngồi co quắp trên giường, gương mặt trắng bệnh, hơi thở cũng yếu ớt.
“Ông à, ông ở nhà chờ đi, để tôi lên thị trấn mua thuốc cho ông.”
Bà dẫn tôi cùng đi lên trấn mua thuốc, trên đường về thì bất ngờ trời đổ mưa, nên tôi với bà về trễ hơn dự tính, khi về đến nhà thì trời đã tối.
Đèn trong nhà lúc này đã tắt, bà tôi nghĩ ông ngủ rồi nên cẩn thận mở cửa, tránh làm ông tỉnh giấc.
Nhưng khi cánh cửa mở ra, tôi ngửi thấy mùi máu người cực kỳ nồng bốc lên trong gian phòng nhỏ. Bà tôi vội bật đèn lên, khi ánh sáng đã ổn định, chúng tôi nhìn thấy ông đang ngồi trước gương, dùng kim tự khâu miệng mình lại.
Ông khâu rất sát, vết khâu khít đến mức trông như có một con rết bò trên miệng ông. Bà vội bịt miệng tôi lại, từ từ kéo tôi ra ngoài, nhưng vẫn bị ông phát hiện. Ông quay đầu lại, nhìn chúng tôi giận dữ, muốn mở miệng chửi, nhưng miệng ông giờ đã bị khâu lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, ông như tỉnh khỏi cơn mộng, hai tay run rẩy sờ lên miệng mình, dùng ánh mắt chất vấn nhìn bà như đang hỏi, tại sao bà lại khâu miệng ông lại.
Bà tôi nói: “Tôi không có làm, tôi với thằng Điền mới về, là ông tự khâu nó lại.”
Giọng bà tôi rất lớn, giống như muốn dùng giọng nói để hù ông tôi lùi lại, nhưng hiển nhiên, ông sẽ không tin lời bà.
“Cây kim ở trong tay ông, là ông tự khâu miệng mình lại.”
Tôi cũng nhìn thấy cây kim trong tay ông, nó đã thấm đẫm máu tươi, tôi lớn tiếng nói: “Ông tự khâu thật mà.”
Ông tôi cứng đờ người, cúi đầu nhìn xuống cây kim trong tay mình. Ông dậm chân, nổi giận với bà, nhưng chúng tôi không thể nghe thấy lời ông nói.
“Kéo? Ông muốn tìm cây kéo?” Bà tôi như hiểu lời ông, vội vàng chạy đi tìm cây kéo, phải một lúc sau, bà mới tìm thấy một cây kéo cũ đã bị rỉ sắt.
Bà tôi dùng kéo cắt chỉ trên miệng ông tôi. Chỉ được cắt xong, trên miệng của ông toàn là máu, ông tôi đột nhiên bóp cổ bà, quát lớn: “Tại sao bây giờ mày mới về? Mày muốn tao chết lắm đúng không? Tao nói cho mày biết, tao có chết, cũng phải kéo mày theo.”
Ông tôi nói rồi đẩy bà tôi một cái thật mạnh, đầu bà đập vào tường, chảy rất nhiều máu.
Gương mặt ông vô cùng dữ tợn, miệng ông bắt đầu sưng lên. Ông bảo bà vào nhà kho lấy thuốc cho ông, bà tôi xử lý sơ cái đầu đầy máu rồi đi ra ngoài.
Nhưng đến một lúc sau, bà vẫn chưa quay về, ông tôi đau đớn lăn lộn trên giường, bắt đầu quát tôi: “Đi xem bà mày làm cái gì mà giờ chưa về, có phải chết trong nhà kho rồi không.”
Tôi nghe lời ông, chạy đến cửa nhà kho thì thấy bà đang ngồi trên ghế, tay trái cầm con búp bê vải, tay phải cầm chỉ khâu, đang khâu hai mắt của con búp bê lại.
Tôi gọi: “Bà ơi, ông giục bà mau vào nhà.”
Bà tôi giật mình, tay run lên, cây kim trong tay rơi xuống đất. Bà cúi người nhặt cây kim, liếc nhìn tôi, rồi nhét con búp bê vải vào rương, khóa lại, sau đó nói: “Đi thôi.”
Tôi và bà vào nhà thì thấy ông đang ngồi trên giường, giận dữ nhìn chúng tôi. Bà tôi mang thuốc và chén nước đến đưa cho ông: “Ông à, uống thuốc đi.”
Bà vừa nói xong, ông đã cầm cái bát đập lên đầu bà, sau đó tát bà mấy cái, đến khi miệng bà chảy máu mới thôi.
Đánh xong, ông dường như còn chưa nguôi giận, lại mắng: “Mày mong tao chết lắm đúng không? Mày muốn tao chết hả! Triệu Phương, tao nói cho mày biết, dù có chết, tao cũng phải kéo mày theo!”
Bà tôi chỉnh lại mái tóc, im lặng không nói gì.
Tôi đi lại bên cạnh kéo tay bà, nói: “Bà ơi, đêm nay con với bà qua phòng ở phía Đông ngủ đi, chúng ta đừng ngủ với ông nữa.”
Ông tôi nghe thì trừng mắt nhìn tôi một cái, tức giận nói: “Thằng quỷ nhỏ, đi rót nước cho tao mau lên.”
Tôi nói: “Con không đi.”
Ông tôi hét lớn: “Mày dám cãi! Có tin tao đánh chết mày không?”
Thấy ông tôi sắp động thủ, bà đẩy vai tôi, nói: “Đi rót nước cho ông đi.”
Lúc này tôi mới nhặt cái chén trên mặt đất lên, rót nước cho ông.
Sau khi uống thuốc xong, ông nói với bà tôi: “Này, mai bà theo tôi lên trấn khám bệnh.”
Bà tôi không đáp, chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Thấy thế, ông tôi quát: “Bà xụ mặt thế cho ai nhìn hả?”
Bà nghe vậy thì đành thở dài, nói: “Ngủ đi, mai tôi với ông đi sớm.”
Nói rồi, bà với tay tắt đèn.
Đêm đó, tôi nằm ngủ bên cạnh bà, được một lúc thì nghe có tiếng động nhỏ.
Tôi mở mắt, nương theo ánh trăng, tôi thấy ông ngồi trên giường, mở tủ lấy kim chỉ ra, sau đó bắt đầu tự khâu đôi mắt mình lại.
Tôi bị cảnh tượng trước mặt dọa chết khiếp, vừa định hét lên đã bị bịt miệng lại, bên tai tôi là tiếng thì thầm của bà: “Đừng la lớn, ông của con đang mộng du, nếu con gọi ông dậy, ông sẽ chết vì giật mình.”
Tôi nhỏ giọng hỏi lại: “Nhưng mắt của ông thì sao đây bà?”
Bà tôi đáp: “Chuyện của người lớn, con đừng quan tâm, mau ngủ đi.”
Nói rồi, bà đắp gọn chăn cho tôi, nhưng tôi sao mà ngủ được? Ông tôi vẫn còn đang ngồi trước gương khâu mắt lại kia mà.
Một lúc sau, hai mắt của ông đã bị khâu chặt lại, trên mặt toàn là máu.
Không có mắt, ông không thể về lại giường, chỉ có thể đi qua đi lại trên mặt đất, lúc thì đụng vào bàn, lúc thì va vào tường, gây ra tiếng động rất lớn. Tôi thấy vậy lại bảo: “Bà ơi, ông không thấy đường.”
Bà tôi đáp: “Không sao, con cứ ngủ đi.”
Lúc nói những lời này, tôi có thể thấy sự hả hê hiện lên trong đôi mắt bà, dường như bà đang vui lắm.
Phải đến một lúc sau, không biết ông đã va phải bao nhiêu thứ, bà mới từ từ ngồi dậy, nói với ông: “Đi lại đây.”
Ông tôi dường như nghe hiểu lời bà, từ từ đi lại chỗ chiếc giường.
Theo dõi Mọt Game để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé~