Có thể Call of Duty: WWII không nhận được nhiều lời khen cho chế độ cốt truyện vì nó đang cố làm cho giống một phim hơn là một game. Tuy nhiên điều đọng lại ở cốt truyện xoay quanh những nhân vật chính trong game lại là một bức tranh đầy những mảng màu ám ảnh về con người trong chiến tranh.
Bối cảnh chiến tranh thường khiến người ta đưa ra những quyết định tàn nhẫn
Rất nhiều game và tác phẩm điện ảnh đã cố truyền tải sự tàn khốc của chiến tranh và sự dày vò của những con người trải qua cuộc chiến ấy trong qúa khứ, và hiện tại. Đối với Call of Duty: WWII, điều đó hiển hiện trong 2 nhân vật chính là anh lính mới Ronald Daniels và sĩ quan chỉ huy, trung sĩ William Pierson. Những ám ảnh quá khứ của họ, những lựa chọn hiện tại của họ cho thấy sự khốc liệt và tàn nhẫn giữa cuộc chiến. Nơi mà đôi khi chẳng có những lựa chọn tốt, chỉ có những lựa chọn tệ và tệ hơn mà thôi.
Mỗi người lính mang vào chiến trường mảnh đời riêng của mình với cuộc chiến riêng của mình
Nếu bạn từng xem phim Fury do Brad Pitt đóng cũng nói về thế chiến 2, có thể bạn sẽ cảm nhận được điều đó ở cảnh những đứa trẻ bắn Panzerfaust. Khi mà quân Đức sử dụng trẻ em để làm lính chống lại quân Đồng Minh, quân Đồng Minh chỉ có 2 lựa chọn hoặc là bắn chết đứa trẻ kia hoặc bị nó bắn chết. Cậu lính mới trong phim đã chọn không bắn trẻ em và kết quả là chiếc xe tăng phía trước bị bọn trẻ bắn cháy, gần chục đồng đội của cậu hy sinh ngay trong chớp mắt.
Tuy không truyền tải những hình ảnh quá mạnh như vậy, nhưng Call of Duty: WWII cũng thể hiện mảnh đời riêng và những lựa chọn của 2 nhân vật được đặc tả trong phần cốt truyện này.
Đối với Daniels, anh vào lính và ra chiến trường chỉ với một mục đích là phản kháng lại sự ám ảnh tuổi thơ. Ký ức về sự yếu đuối và hoảng sợ của mình đã dẫn đến cái chết của người anh lớn Paul khi đụng độ với chó sói trong rừng. Anh vào lính và bước vào chiến tranh chỉ để tìm lấy cảm giác mạnh mẽ và khỏa lấp sự cắn rứt tội lỗi của mình trong quá khứ.
Với Daniels, đó là cuộc chiến chống lại sự ăn năn và ám ảnh của quá khứ yếu nhược của mình
Và có thể nói quãng thời gian gần 1 năm bước vào chiến tranh từ trận Normandy đến trận đánh cầu sông Rhine, Daniels đã dần đánh bại được quá khứ của mình. Trong những giấc mơ anh đã thấy mình có thể ngẩn mặt chào Paul như một người em đáng tự hào và xứng đáng với sự dũng cảm của Paul mà Daniels từng ngưỡng mộ.
Cùng với Zussman, Daniels đã trưởng thành dần qua cuộc chiến
Quyết định cuối cùng mang tính “trưởng thành” của Daniels chính là xé bỏ lệnh giải ngũ, tấm vé trở về nhà như một anh hùng và có thể kèm cả huân chương, để ở lại tiếp tục chiến đấu và tìm kiếm người bạn thân Zussman đang bị bắt làm tù binh. Quyết định bỏ vinh quan, bỏ cả niềm vui gặp vợ con để đi cứu người bạn cùng vào sinh ra tử với mình từ những bước chân đầu tiên vào chiến trường có thể coi là một hành động đầy nghĩa khí và tình đồng đội.
Sau cùng Daniels đã vượt qua được quá khứ, chiến thắng chính mình
Hình ảnh mà Call of Duty: WWII khắc họa cho Daniels chính là một người lính can trường sẵn sàng chiến thắng chính mình, chiến thắng nỗi ám ảnh của khá khứ và hết lòng vì đồng đội. Mặc dù phải lựa chọn ở những tình huống khó khăn nhưng anh luôn đề cao những lựa chọn chính nghĩa và nhân văn nhất có thể.
Pierson xuất hiện như một kẻ đầy hằn học đáng ghét
Khác với Daniels, nỗi ám ảnh về sự lựa chọn của Pierson lại nằm ở vị trí một người chỉ huy và quyền sinh sát với những người lính cấp dưới. Pierson ngay từ đầu game xuất hiện với ấn tượng là một chỉ huy nghiêm khắc đến mức hằn học. Cách nói chuyện với cấp dưới luôn mang màu sắc hăm dọa và muốn gây sự. Pierson vì thế không được lòng các chiến binh trong đội như chỉ huy Turner.
Chỉ huy trưởng Turner và chỉ huy phó trung đội Pierson luôn tranh cãi
Pierson và Turner luôn đối đầu nhau khi bàn đến chiến thuật điều binh. Turner luôn muốn bảo toàn cho binh sĩ của mình nên luôn có lựa chọn nghiêng về hướng thận trọng trong khi Pierson luôn coi nhiệm vụ là trên hết nên sẵn sàng mạo hiểm đưa quân vào những vị trí cực kỳ nguy hiểm. Mối bất hòa này ngày càng căng thẳng cho đến khi Turner hy sinh.
Pierson chỉ "ngán" 2 người là chỉ huy Turner và tên lính "giảo hoạt" Zussman
Pierson kỳ thực lại mà một người giống như Daniels, anh không phải là xấu, chỉ là bị ám ảnh bởi quá khứ của mình. Anh cũng từng là một người rất thương yêu cấp dưới của mình cho đến trận Kasserine Pass ở Bắc Phi. Để cứu những anh em còn kẹt lại phía sau, anh đã chống lệnh rút lui của cấp trên cùng cả trung đội của mình đến giải vây và cố thủ chờ viện binh. Viện binh đã không bao giờ đến và toàn trung đội của anh đều chết hết chỉ còn anh sống sót.
Pierson trải lòng về nỗi ám ảnh trong quá khứ của mình
Từ đó Pierson đã thay đổi, anh luôn trách quyết định quá tình cảm của mình mà khiến cả trung đội hàng chục người phải chết oan. Từ đó anh đã trở thành một chỉ huy máu lạnh và tính mạng người theo con số, đối với anh quyết định bỏ mạng hàng chục người chỉ để cứu vài người năm xưa là sai lầm. Chính vì vậy từ ngày đó Pierson luôn lạnh lùng và chỉ chú tâm hoàn thành nhiệm vụ sẵn sàng chấp nhận thương vong.
Đó cũng là lý do anh phản đối việc ở lại cứu dân thường thay vì tiến công chiếm cứ điểm quan trọng ở thành phố Aachen. Vì với anh, nếu để vướng bận dân thường có thể mục tiêu chiếm Aachen sẽ thất bại và những người lính hy sinh trong trận đánh này sẽ chết vô nghĩa, chỉ vì dừng lại cứu vài mống dân thường.
Pierson phản đối việc ở lại cứu dân thường
Và cũng như Turner đã nói lúc còn sống, khi anh cầm quyền chỉ huy một trung đội anh chỉ có 2 lựa chọn, tệ và tệ hơn nữa. Sau cùng Daniels đã chỉ ra cho Pierson rằng quyết định ngày xưa của Pierson không sai, vì dù có hy sinh lớn nhưng ít ra quyết định đó đã mang tính người, một thứ dần trở nên xa xỉ trong bối cảnh giết chóc của chiến tranh. Bởi vì nếu chiến thắng dựa trên những quyết định bất nhân thì liệu đó là chiến thắng của anh hay của ác quỷ?
Vào màn cuối cùng, Pierson đã cho thấy sự hồi phục của mình khi tiếp tục… chống lệnh cấp trên điều đội quân của mình tấn công một trại tù binh với hy vọng tìm thấy và giải cứu được Zussman. Sau khi giải cứu thành công, Pierson cũng đã vượt qua được nỗi ám ảnh quá khứ của mình và có đủ dũng khí để sống tiếp với con người thật của mình. Quyết định cho quân đi giải cứu đồng đội vẫn là một quyết định đúng và mang nghĩa khí của tình anh em trong chiến địa. Cuối cùng họ đã bước đi như một gia đình, không còn rạn nứt, không còn bất hòa.
Hình ảnh cuối cùng khi cứu được Zussman và cả đội bước đi như một tập thể thống nhất
Call of Duty: WWII rõ ràng không nói đến một cái gì đó quá lớn lao trong thế chiến 2, nó chỉ khắc họa những mảnh đời trong đó. Nó xoáy vào cuộc chiến cá nhân của từng người lính với những quyết định của mình, như Daniels, như Pierson, như Turner. Bài học rút ra cũng rất trực tiếp và cụ thể về phương diện cá nhân. Hãy đưa ra một quyết định đúng đắn và không thẹn với lòng, dù có phải mất mát nhiều nhưng hãy vững tin với điều đó vì đó là lựa chọn của một con người.