Phụ Lục
Assassin’s Creed: Odyssey đã ra mắt được hơn một tuần, và là một tựa game rất hấp dẫn – có thể nói là phiên bản hấp dẫn nhất trong series từ trước đến nay. Điều đó có được một phần lớn là nhờ Ubisoft không ngừng thay đổi cách làm game của mình trong suốt 11 năm qua, không ngừng sáng tạo và tinh chỉnh để câu chuyện về các sát thủ không trở nên nhàm chán. Tuy nhiên, cái giá phải trả là không ít tính năng từng rất được ưa thích phải ra đi. Dù có thể bạn đang “vui duyên mới” cùng Odyssey, cũng đừng quên những gì đã bị Ubisoft thủ tiêu trong Assassin’s Creed.
Xuất hiện lần đầu trong Assassin’s Creed: Brotherhood, chế độ chơi mạng đối kháng của game được thiết kế với mục tiêu cho game thủ cơ hội sử dụng tính năng “ẩn náu giữa đám đông” của series. Game thủ sẽ chọn một nhân vật cho riêng mình, sau đó được thả vào một khu phố sầm uất cùng với nhiều người khác. Mục tiêu của bạn là theo dõi đám đông, tìm ra những người chơi khác nhờ vào các hành vi đáng ngờ và tiêu diệt họ để ghi điểm.
Nhưng đó chỉ là lý thuyết. Trên thực tế, chúng ta chơi chế độ Multiplayer này như một cuộc parkour đẫm máu, nơi mọi người vừa là thợ săn vừa là con mồi trong những cuộc rượt đuổi dưới đường phố, trên bờ tường, giữa các mái nhà và kẻ chậm chân sẽ bị hạ gục. Sự chênh lệch về kinh nghiệm, kỹ năng và sức mạnh giữa các nhân vật trong chế độ chơi này là cực kỳ lớn, nên nó không hề thân thiện với những kẻ chân ướt chân ráo muốn thử sức mình với Multiplayer.
Vì vậy, kể từ phiên bản Assassin’s Creed Unity, chế độ này đã bị hủy bỏ hoàn toàn để thay thế bằng hệ thống co-op. Từ đó đến nay, Ubisoft không nói gì về nó, và game thủ cũng có vẻ như chẳng hề nhận ra sự vắng mặt của phần Multiplayer này.
Đây là một ý tưởng độc đáo giúp phiên bản Assassin’s Creed đầu tiên nổi bật trong thị trường game hành động bí mật. Khi đó, hành vi của nhân vật chính được chia thành “rêu rao” và “ẩn mật”. Chạy giữa đường, xô đẩy người dân là rêu rao và thu hút những ánh mắt nghi ngờ, trong khi nhẹ nhàng hòa trộn giữa đám đông là ẩn mật. Các hành vi rêu rao sẽ khiến nhân vật bị chú ý bởi lính gác, trong khi luồn lách một cách âm thầm sẽ giúp giữ kín tung tích của nhân vật chính Altair.
Sau khi được giới thiệu trong phiên bản đầu, tính năng này được nâng cấp trong Assassin’s Creed 2. Ezio có thể chen vào dòng người để che giấu bản thân một cách mượt mà, thuê người giúp mình ẩn nấp, đánh lạc hướng đám đông bằng cách ném tiền xu… Chúng đem lại cho game thủ cảm giác như mình là một sát thủ “hạng pro”, một con rắn độc sẵn sàng lùi về bụi cỏ an toàn khi đã cắm ngập răng vào mục tiêu.
Social Stealth được hoan nghênh đến mức nó tồn tại trong 9/11 bản Assassin’s Creed, và chỉ bất ngờ biến mất trong Origins (2017). Điều này là hợp lý bởi ban đầu, nhân vật chính Bayek của Origins chưa phải là một sát thủ lành nghề và phải dựa vào những giải pháp truyền thống như bụi rậm hay cây cối, nhưng sự biến mất của tính năng này vẫn là một điều hết sức đáng tiếc cho các fan của series.
Tính năng này không tồn tại trong mọi phiên bản Assassin’s Creed, nhưng cũng xuất hiện khá thường xuyên. Lần đầu tiên nó xuất hiện là trong AC2, khi Ubisoft cho phép game thủ nâng cấp các cửa hàng của thị trấn Monteriggioni để được mua trang bị tốt hơn ở giá thấp hơn, nhận được nhiều tiền hơn… Nó vừa bổ sung thêm nội dung cho trò chơi, vừa nhấn mạnh việc Ezio là một vị quý tộc. Sau AC2, chúng ta còn được gặp lại tính năng này vài lần, trong đó Mọt đặc biệt thích đoàn xe lửa mà hai chị em Jacob và Evie có được trong Syndicate.
Việc các nhân vật chính trong những phiên bản gần đây không có được một căn cứ của riêng mình không hẳn là vì Ubisoft không còn thích tính năng này, mà có lẽ chỉ là vì nó không phù hợp với xuất thân hoặc hiện trạng của nhân vật chính. Hi vọng rằng khi phiên bản kế tiếp của series ra mắt vào khoảng 2020, chúng ta sẽ lại được xây dựng và chăm sóc một căn cứ hoành tráng trong game.
Nếu có điều gì mà Connor vượt trội hẳn so với hai bậc tiền bối Ezio và Altair, đó chỉ có thể là khả năng leo trèo. Do Assassin’s Creed 3 tập trung vào môi trường dã ngoại, nên Connor sẽ không có nhiều dịp để đu tường hay leo rào, mà chỉ có đủ thứ cây cối. Vì vậy, Ubisoft đã làm lại hoàn toàn các động tác leo trèo của Connor, và bổ sung thêm nhiều chuyển động mới giúp vị sát thủ này tỏ ra nặng nề và tàn nhẫn hơn hẳn – một phần bởi anh ta không phải là một sát thủ lành nghề.
Nhờ đó, Connor có khả năng leo trèo, đu bám và tung người từ cây này sang cây kia như một con khỉ sát thủ. Edward cũng được thừa hưởng kỹ năng này trong Black Flag, nhưng khi bước sang các phiên bản mới hơn lấy bối cảnh những thành phố sầm uất như Paris (Unity) hay London (Syndicate), việc leo cây không còn là một phần quan trọng trong lối chơi. Đến Origins và Odyssey, cả ba nhân vật chính của hai phiên bản này đều tỏ ra mình còn rất nhiều điều phải học hỏi. Đây là một điều khá đáng tiếc vì thế giới của cả hai phiên bản này đều có rất nhiều không gian xanh mà các nhân vật chính có thể lợi dụng để mai phục đối phương.
Hookblade trong Assassin’s Creed Revelations là một món trang bị cực kỳ thú vị của Ezio. Nó cho phép vị sát thủ này trở thành nhân vật linh hoạt nhất trong việc leo trèo: tung móc lên mái nhà để leo nhanh hơn, hoặc móc vào kẻ địch để biến chúng thành công cụ phục vụ những pha parkour xứng đáng được quay clip đăng YouTube.
Tuy nhiên vật phẩm này lại không được tái xuất trong các phiên bản tiếp sau. Connor sử dụng Pivot Blade, còn Edward hoàn toàn lờ đi các công cụ leo trèo này dù nhiều lần phải đu dây sang tàu đối phương sau các pha đọ pháo trên biển. Chị em nhà Frye khá hơn đôi chút khi có một dây móc giúp họ dễ dàng leo trèo giữa London hoa lệ, hoặc tạo ra các đường trượt (zipline) chăng giữa các tòa nhà. Nó biến cuộc chơi của các sát thủ từ 2D sang 3D, và cho game thủ khả năng thưởng thức thành phố London ở một góc nhìn khác dễ dàng hơn hẳn.
Sang Origins và Odyssey, những tổ tông vụng về của hội sát thủ thậm chí còn không biết cách leo cây, chứ đừng nói việc sử dụng một công cụ hỗ trợ đầy nghệ thuật như Hookblade. Có lẽ đây là minh họa rõ ràng nhất cho câu “hậu sinh khả úy”, các bạn nhỉ?