Sau khi tỉnh dậy từ hôn mê, tôi phát hiện mình đang ở một thế giới xa lạ. Trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn, cúi xuống thì thấy đó là một chiếc vòng cổ được làm từ sọ người. Còn chưa kịp phản ứng, một cái sọ trong số đó đã lên tiếng…
“Chào mừng đến thế giới Tây Du Ký, nơi này đã bị ma quỷ xâm chiếm, thầy trò Đường Tăng cũng bị biến đổi, nếu muốn sống xin hãy tuân thủ những quy tắc sau đây.”
Một, đừng để bất kỳ ai phát hiện ra thân phận thật sự của bạn.
Hai, không được từ chối yêu cầu của hai vị sư huynh.
Ba, trên đường đến Tây Thiên không có “yêu quái”, những yêu quái bạn nhìn thấy không có thật.
Bốn, dù trong bất kỳ tình huống nào, bạn cũng không được buông đòn gánh trên vai xuống, cũng đừng cố tìm hiểu bên trong hành lý chứa gì.
Năm, trước khi bạn đặt chân đến Linh Sơn, thế giới này chỉ có một vị Phật.
Tôi thế mà lại trở thành Sa Tăng, xuất hiện trong thế giới Tây Du Ký! Đang suy nghĩ, một giọng nói âm u bỗng vang lên sau lưng tôi:
“Ngộ Tịnh, sao con chưa chịu quay về?”
Quay đầu lại tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói ấy, tôi thấy một hòa thượng cao lớn, mặc áo cà sa, đang cưỡi bạch mã tiến lại gần mình. Hai bên ông ta có hai kẻ gương mặt đáng sợ đang đứng, một kẻ trong số đó có cái đầu heo, thân hình vô cùng mập mạp, tên còn lại thì gầy hơn một chút, cả người đầy lông lá, khóe miệng còn dính thứ gì đó mà đỏ sẫm…
“Ngộ Không, vị bồ tát vừa rồi, con xử lý sạch sẽ chưa…”
Con khỉ đó nuốt ực một cái, gật gật đầu ra vẻ chắc chắn… Một cảm giác lạnh gáy lan khắp cơ thể tôi. Rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy…
Rất nhanh, chúng tôi đã tiếp tục lên đường, tôi cố ý đứng cách xa Tôn Ngộ Không, vác hành lý lẳng lặng đi sau lưng hắn. Nhân cơ hội này, tôi bắt đầu cẩn thận quan sát ngoại hình của hắn. Nếu chỉ xét về vẻ ngoài, hắn vào Tôn Ngộ Không trong sách không khác nhau lắm. Chỉ là bên hông hắn có thêm một món vũ khí. Tam Tiêm Đao? Đó không phải vũ khí của Nhị Lang thần sao? Tôi không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Đại sư huynh, sao huynh lại có vũ khí của Nhị Lang Thần? Vũ khí của thần tiên trên thiên đình mà huynh cũng có?”
Ngộ Không dừng bước, sau đó quay lại nhìn tôi với vẻ ý vị sâu xa: “Sa sư đệ, đệ đang nói gì vậy? Thiên đình ở đâu ra? Đám thần tiên kia không phải đã bị chúng ta ăn sạch rồi sao?”
Nói xong, hắn từ từ nheo mắt lại: “Ngươi có phải Sa sư đệ không?”
Quy tắc đầu tiên, không được để bọn chúng phát hiện thân phận thật sự của mình! Tôn Ngộ Không bước từng bước lại chỗ tôi: “Từ lúc về tới giờ, mặt đệ lúc nào trông cũng hoảng hốt. Chẳng lẽ ngươi là yêu quái mạo danh Sa sư đệ của bọn ta?”
Tôi buộc bản thân phải bình tĩnh lại, dùng chất giọng cực kỳ bình tĩnh nói: “Đại sư huynh, đệ là Ngộ Tịnh mà. Hỏa nhãn kim tinh của huynh có thể nhìn ra thân phận của đệ mà.”
Tôn Ngộ Không không bị lời nói của tôi làm cho mất cảnh giác, từng cái tai lần lượt mọc ra từ hai bên đầu của hắn. Tôi đếm đi đếm lại, có tất cả 6 cái. Điều này nghĩa là tình huống bây giờ trở cực kỳ nguy hiểm, tôi có thể bị gậy như ý của hắn đập chết bất cứ lúc nào.
Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên: “Đại sư huynh, là Sa sư đệ thật đấy.”
Trư Bát Giới đặt tay lên vai Ngộ Không, nói: “Trên người đệ ấy không có mùi của yêu quái. Chắc Sa sư đệ mệt nên nói năng lung tung thôi.”
6 cái tai của Ngộ Không từ từ biến mất, xem ra nguy hiểm đã được giải quyết…
Sau khi nghỉ ngơi, Trư Bát Giới đột nhiên đề nghị muốn lên phía trước dò đường, yêu cầu tôi đi cùng hắn. Được Đường Tăng đồng ý, hắn lập tức kéo tôi rời khỏi đây. Đến khi xác định không còn ai phía sau, hắn đột nhiên ngồi phịch xuống, thở hổn hển nói: “Cuối cùng cũng cách xa được hai con yêu quái đó rồi. Thế giới này đáng sợ thật đấy!”
“Nhị sư huynh, huynh nói vậy là có ý gì?” Tôi đè lại sự tò mò của mình, hỏi.
Bát Giới quay đầu nhìn tôi một cái rồi nói: “Ngươi không phải Sa sư đệ đúng không?”
Tôi sửng sốt, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Hắn thấy vậy thì từ từ mở miệng: “Tuy ngươi có mùi của Sa sư đệ, nhưng ta chắc chắn ngươi không phải đệ ấy.”
Tim tôi giật thót, thấy tôi không trả lời, Bát Giới nói tiếp: “Không biết từ lúc nào, thế giới này đã bắt đầu trở nên kỳ lạ. Tính tình của đại sư huynh đột nhiên thay đổi, sư phụ thì càng lúc càng trở nên bất ổn, cứ như bị thứ gì đó nhập vào vậy. Thần tiên trên trời cũng đồng loạt biến mất, cả các vị Phật cũng chẳng thấy đâu! Ta từng đi tìm bồ tát, nhưng Quan m bồ tát nói người có cách cứu chúng ta. Ngươi hãy theo ta về Cao Lão Trang, bồ tát đang chờ chúng ta ở đó. Nhưng bồ tát đã dặn, phải mang theo một người chưa bị đoạt xác, nên ta muốn xác nhận một chuyện.”
Hắn nhìn thẳng vào hai mắt tôi, nói: “Ngươi rốt cuộc có phải Sa sư đệ không?”
Tôi đang định trả lời, một câu nói như sét đánh bỗng xẹt qua tim tôi: “Đừng tin lời Trư Bát Giới, Cao Lão Trang không tồn tại.” Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng tôi, tôi có thể thấy rõ khát vọng trong mắt Trư Bát Giới:
“Nói mau, rốt cuộc ngươi có phải Sa sư đệ không? Nói mau, nói mau lên!”
Tôi lắc lắc đầu, nói: “Nhị sư huynh, đệ không hiểu ý huynh. Sư phụ chỉ bảo chúng ta lên trước dò đường, chúng ta nên đi thôi.”
Trư Bát Giới ngạc nhiên, rồi đột nhiên nở nụ cười kỳ quái khó hiểu: “Lão Trư đùa với đệ thôi. Chúng ta đi.”
Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy hắn đang thất vọng, nhưng hắn thất vọng vì điều gì? Vì tôi không vi phạm quy tắc ư? Chẳng lẽ hắn biết các quy tắc đó sao?
Tôi cảm thấy không rét mà run, cả đường đi không nói tiếng nào. Chúng tôi nhanh chóng đi đến một ranh giới, ở đó có một tấm bảng ghi ba chữ “Núi Vạn Thọ”. Trong nguyên tác của Tây Du Ký, Ngũ Trang Quán nằm trên núi Vạn Thọ.” Vạn Thọ vốn là ngọn núi tiên khí mờ ảo, nhưng trước mặt tôi lúc này, nó đã bị sương mù màu đen kéo dài vô tận che phủ. Mùi hôi thoang thoảng từ trên núi truyền xuống, là mùi của tử thi. Rất nhanh, một tòa đạo quán đã xuất hiện giữa đám sương đen.
Tôi ngẩng đầu, thấy trên tấm bảng của đạo quán có khắc ba chữ lớn: “Sinh Thi Quán - Am Thi Thể”. Không đúng, nơi này lẽ ra phải là Ngũ Trang Quán của Trấn Nguyên đại tiên chứ? Tôi không tin, liên tục dụi mắt nhìn lại lần nữa.
Cái bảng vốn khắc ba chữ “Sinh Thi Quán”, giờ lại đột nhiên đổi thành “Ngũ Trang Quán”... Tôi cảm thấy óc át nổi hết cả lên.
Sau khi Đường Tăng dẫn chúng tôi vào bên trong Ngũ Trang Quán, có hai đồng tử đi đến trước mặt chúng tôi:
“Hoan nghênh các vị đến tham gia tiệc thọ của chủ nhân nhà chúng tôi. Để chúc mừng ngài ấy có được “cuộc sống mới”, chúng tôi sẽ chia cho các vị mỗi người một quả nhân sâm.”
Theo nguyên tác, Trấn Nguyên Tử là một người tu hành có đạo hạnh cao thâm. Nếu không bị đột biến, vậy trước mắt ông ấy là người đáng để tin tưởng nhất. Nhưng giờ trời đã tối, người bình thường ai lại tổ chức tiệc mừng thọ vào đêm hôm khuya khoắt vầy chứ? Một cảm giác bất an vụt qua trong đầu tôi, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, tôi chỉ đành đi vào trong viện, chờ đến khi tiệc thọ bắt đầu.
“Mời các vị khách quý tiến vào bên trong!”
Khi màn đêm buông xuống, hai đồng tử đứng trước cửa đột nhiên hô to. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cửa, cửa lớn từ từ mở ra. Ba bóng người tiến vào bên trong, nhìn thấy gương mặt của chúng, tôi ngây ra như phỗng. Ba kẻ đó mặc đạo bào, tự tìm một chỗ ngồi xuống, cơ thể chúng là của con người, nhưng đầu lại là của hổ, dê và hươu.
Chúng không phải là ba con yêu quái ở Xa Trì Quốc ư? Sao lại xuất hiện ở nơi này? Tại sao chúng lại có thể tham gia tiệc thọ của Trấn Nguyên Tử? Mọi chuyện càng lúc càng hỗn loạn, sự thật dần trở nên khó bề phân biệt.
Sau khi ba tên kia ngồi xuống, đồng tử bắt đầu mang quả nhân sâm lên:
“Buổi tiệc chính thức bắt đầu, mời chư vị khách quý hãy thưởng thức quả nhân sâm.”
Quả nhân sâm đó cực kỳ xấu, từ trong thịt quả chảy ra một thứ chất lỏng kỳ lạ. Mọi người bắt đầu ngấu nghiến thức ăn trên bàn, chỉ có mình tôi chần chừ mãi chưa dám động đũa.
“Sa sư đệ, sao đệ không ăn? Quả nhân sâm ngon lắm, đệ mau ăn đi.”
Câu từ chối kẹt ở miệng, tôi có cố thế nào cũng không nói ra được. Lúc này, tôi bỗng nhớ lại quy tắc kia: “Tuyệt đối không được từ chối yêu cầu của hai vị sư huynh.”
Tôi không rõ ăn nhân sâm sẽ xảy ra chuyện gì, chắc chắn không phải chuyện tốt, nhưng nó lại mâu thuẫn với quy tắc lúc trước, giờ tôi phải làm sao đây. Quy tắc, quy tắc… Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, tôi mạnh dạn mở mắt. Hóa ra cách giải quyết nằm ngay trong chính quy tắc.
Tôi dùng hết sức, hét lớn với Tôn Ngộ Không: “Đại sư huynh! Sư phụ bị yêu quái bắt mất rồi!”
Mọi người có mặt trong bữa tiệc đều tỏ ra kinh ngạc, Tôn Ngộ Không trừng to mắt nhìn tôi, hắn lạnh lùng, quay đầu về phía tôi, như đang cố hiểu những lời tôi vừa nói. Đột nhiên hắn mọc ra 6 lỗ tai, tôi sống chết nhìn chằm chằm vào cái đĩa đựng những quả nhân sâm đang rỉ máu trên bàn.
Quy tắc nói, trên đường đến Tây Thiên không có yêu quái, vậy tại sao 3 con yêu quái ở Xa Trì Quốc lại đến Ngũ Trang Quán, tham gia tiệc mừng thọ của Trấn Nguyên đại tiên?
Quy tắc hai, tuyệt đối không được từ chối yêu cầu của hai vị sư huynh, nhưng đối mặt với yêu cầu ăn nhân sâm máu của đại sư huynh, tôi thật sự không làm được. Tôn Ngộ Không nhìn tôi chằm chằm như một thây ma, tôi vội vàng nói tiếp:
“Đại sư huynh, huynh không nhận ra, sau khi vào Ngũ Trang Quán, sư phụ chưa từng xuất hiện sao! Sư phụ đã biến mất rồi!”
Tôn Ngộ Không đứng dậy một cách máy móc, nhìn chằm chằm về phía ba con yêu quái Xa Trì Quốc. Trên tay hắn bỗng xuất hiện một cây gậy đẫm máu, một gậy đập nát bàn ăn:
“Đừng ăn nữa! Sa sư đệ, đệ canh chừng hành lý, ta đi cứu sư phụ!”
Hắn vung gậy lên, trực tiếp nhào về phía ba con yêu quái Xa Trì Quốc. Quy tắc có nói, tôi tuyệt đối không được từ chối yêu cầu của hai vị sư huynh. Cách duy nhất phá giải nó, là dụ hai vị sư huynh đưa ra yêu cầu khác.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi phát hiện tuy các nhân vật có sự thay đổi kỳ lạ, nhưng họ vẫn tuân theo những diễn biến trong Tây Du Ký. Dựa theo nguyên tác, khi tôi nói sư phụ bị bắt rồi, Tôn Ngộ Không nhất định sẽ hành động, kéo Trư Bát Giới đi đánh yêu quái, mà tôi theo nguyên tác sẽ bị bỏ lại canh chừng hành lý.
Tôi nhìn chằm chằm ba con yêu quái Xa Trì Quốc trước mặt mình. Kể cũng lạ, dù bị thương nặng cỡ nào, bọn chúng cũng nhất quyết không đánh trả. Đến tận khi chúng bị đánh thành một đống thịt bầy nhầy máu đỏ, Tôn Ngộ Không ở trên trời mới hạ xuống, hắn túm lấy Trư Bát Giới, bay vài sâu bên trong Ngũ Trang Quán, buổi tiệc chỉ còn một mình tôi.
“Hi hi hi, hi hi hi”
Tiếng cười kỳ quái bỗng vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu, phát hiện hai đồng tử đang nhìn mình, khóe miệng của một trong số đó nứt đến tận mang tai:
“Ngươi nghĩ làm vậy là có thể sống à?”
Bọn chúng nói vậy là có ý gì? Gương mặt đáng sợ của chúng dần tiến sát lại gần tôi, tôi cảm thấy toàn thân rét run, xoay người chạy ra ngoài cửa. Rời khỏi đây, tôi nhất định phải rời khỏi nơi này! Nhưng đáng tiếc, cửa lớn đã bị đồng tử khóa lại.
“Hi hi hi! Sa Ngộ Tịnh, trí nhớ của ngươi kém quá. Từ trước đến nay, chưa từng có kẻ nào sống sót rời khỏi thế giới này. Vi phạm quy tắc sẽ mất mạng, tuân thủ quy tắc cũng mất mạng. Ngươi nghĩ chỉ cần nghe theo quy tắc, nhưng có lẽ ngươi đã quên, trên đường sang Tây Thiên không có yêu quái, những yêu quái ngươi nhìn thấy đều là giả. Vậy, ngươi có từng nghĩ, ba con yêu quái Xa Trì Quốc ngươi vừa bảo Tôn Ngộ Không tiêu diệt là gì không?”
Tôi giật mình, cảm giác lạnh thấu tim truyền đến. Đồng tử đột nhiên biến thành một vũng máu, chỉ để lại một câu duy nhất:
“Bọn chúng là chất dinh dưỡng, chất dinh dưỡng của Trấn Nguyên Tử…”
Máu thịt trên mặt đất lập tức khôi phục hình dáng của Hổ Lực đại tiên. Nó yếu ớt đứng dậy, khàn khàn cất giọng:
“Mưa… Cầu mưa…”
Nói dứt câu, cơ thể nó tan thành nhiều mảnh, một trận mưa máu ào ào rơi xuống, tạo thành vô số vũng máu đọng đỏ thẫm, rồi nhanh chóng thấm xuống mặt đất. Dưới đất bỗng vang lên những tiếng nỉ non, yếu ớt, vô số cánh tay trắng bệch từ dưới đất trồi lên, cuối cùng tạo thành một cái cây. Đó chính là cây nhân sâm!
Tuyệt đối không được ăn quả nhân sâm, nhất là khi nó còn đang rỉ máu. Cây nhân sâm trước mắt tôi được tạo nên từ rất nhiều cánh tay người. Nó vốn không phải cây nhân sâm, nó vốn là cây nhân loại!
Những cánh tay người hợp thành một cái cây, những cái lá trên cây bị nhuộm màu đỏ thẫm, quả nhân sâm trên cây đang rỉ máu, máu tươi đỏ thẫm. Đây chính là Trấn Nguyên đại tiên tôi đang dốc lòng tìm kiếm!
Cái gọi là “cuộc sống mới”, chẳng qua là muốn ăn thịt hết mọi người mà thôi! Tấm bảng lúc trước tôi cũng không nhìn nhầm. Nơi này không phải Ngũ Trang Quán, mà là… Sinh Thi Quán - Am Thi Thể. Đến lúc này tôi mới hiểu, tôi bảo đại sư huynh tiêu diệt ba con yêu quái Xa Trì Quốc, là trái với kịch bản được đặt ra ở nơi này, khiến Trấn Nguyên Tử sống lại.
Vi phạm quy tắc nhất định sẽ mất mạng, nhưng tuân theo quy tắc, ăn quả nhân sâm cũng không thể sống sót. Từ đầu đến cuối, thế giới này đã không cho tôi con đường sống, trơ mắt nhìn cái chết đã được định sẵn.
“Quy tắc là tối thượng. Quy tắc có thể lấy mạng hết thảy.”
Tôi không ngừng nghĩ về những quy tắc đó. Không đúng! Không đúng! Nhất định có cách hóa giải.
Bạch Long Mã! Là Bạch Long Mã! Giờ phút này Bạch Long Mã đang bị cột cách đó không xa. Nhìn ra sau lưng, tứ chi người tầng tầng lớp lớp, tôi nhanh chóng trống phía sau Bạch Long Mã. Lúc này trên người Bạch Long Mã mọc chi chít những nốt mụn mủ, những cánh tay đó vươn đến đánh vào người nó. Cả cây nhân sâm trong phút chốc nổi toàn mụn mủ, những bọc mụn ấy nhanh chóng biến thành mấy con trùng màu đen, chỉ trong nháy mắt, cây nhân sâm đã bị nó ăn sạch sẽ. Trấn Nguyên đại tiên phun ra một búng máu, ngã gục trên đất.
“Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng không được buông đòn gánh trên vai xuống. Tôi nhanh chóng tìm thấy đòn gánh, dùng hết sức chạy khỏi nơi này. Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới khả năng cao sẽ không chết. Nếu tôi muốn phá vỡ quy tắc, vậy nhất định phải cách xa bọn hắn!
Dường như hai người họ không muốn thỉnh kinh. Phải tìm được chân kinh mới có thể giải quyết chuyện này. Rốt cuộc chúng tôi đến Tây Trúc để làm gì? Để tìm câu trả lời, tôi quyết định quay về nơi khởi nguồn của mọi chuyện - thành Trường An.