Phụ Lục
Tâm sự game thủ - Bây giờ chơi game cũng sướng lắm, một mình một máy, lúc nào rảnh rỗi thì chơi, mệt mỏi thì nghỉ nhưng hồi NES hay máy băng còn thịnh hành thì đó là lúc cả đám con nít phải xúm xít nhau trước cái TV để 2 đứa chơi 20 đứa ngó. Nhưng không hiểu sao lúc còn thiếu thốn đó dù chỉ được nhìn nhưng cảm giác lại hào hứng hơn bây giờ rất nhiều. Đúng kiểu cảm giác không còn được như xưa nữa ấy. Thế nên mới có bài tâm sự game thủ hôm nay, để tôi kể cho mấy ông nghe nè.
Lại nói tiếp, chắc hồi đó mấy ông cũng từng chơi game với người lớn hơn mình ha? Kiểu như anh họ hoặc mấy thằng bạn to con hơn mình ấy. Chơi mà cứ cảm giác mình dưới cơ người ta, thua thì kiểu gì cũng bị lên mặt, rồi nào là đòi solo va chạm tay đôi các kiểu này. Không biết những người anh em cùng chơi game hồi đó với tôi giờ trôi dạt đi đâu hết rồi? Người đã mất tích nhưng câu chuyện thì vẫn còn đó, vẫn sống động trong tâm trí tôi như ngày đầu tiên được chơi điện tử.
Nhớ hồi đó tôi chơi với ông anh họ, mỗi lần đi đến màn thác nước là y như rằng hai đứa cãi nhau một trận long trời lở đất. Tại vì cái màn này là chơi dạng thẳng đứng, hai người phải cùng nhảy qua các bậc để lên được phía trên. Cơ chế game thì kiểu màn hình cuộn và đứa nào nhảy chậm thì… chết ráng chịu. Do đó để cuộc phiêu lưu được suôn sẻ thì cả hai phải có tốc độ xử lý đồng bộ với nhau, chứ nhảy nhanh quá làm người kia bị rớt khỏi màn hình thì coi như chết.
Mà ông anh họ của tôi thì đâu phải dạng vừa đâu, cứ mỗi lần chơi tới màn này là ổng ý nhanh tay lẹ mắt sẽ nhảy trước. Tôi thì con nít, chơi gà hơn nên cứ rớt lại phía dưới và bỏ mạng một cách say mê. Ổng thì có vẻ khoái vụ này nên cứ làm tôi hết mạng và hất mặt lên trời bảo đáng đời con gà. Nhưng đó là trước khi tôi biết Contra có cái trò “ăn cắp” mạng. Tức là người chơi nào game over trước có thể nhấn B để “mượn” mạng của bạn đồng hành.
Yeah, con sói già phải trả giá, hễ ổng chơi mất nết làm tôi hết mạng thì kiểu gì ổng cũng chỉ còn đúng 1 mạng để đi tiếp. Nhưng có qua có lại chắc toại lòng nhau, mỗi lần xong vụ đó là kiểu gì hai anh em cũng kéo nhau ra PK trước cửa quán game. Kết quả thì hơi tệ, à không phải nói là rất tệ vì lần nào tôi cũng bị lão ta đấm cho chục phát đau tới mức phát khóc.
kết quả của chuyện tình anh em ngang trái này chính là lưỡng bại câu thương khi người lớn đến tặng cho mỗi đứa vài roi vì tội đã trốn đi chơi điện tử còn đánh nhau. Contra thì cãi nhau vì nhảy lên quá nhanh chắc có nhiều bạn cũng nghĩ: “Ủa nói vậy chơi tới màn 4, 5 của Contra II kiểu màn hình dọc thì cũng cãi lộn à?”. Thật ra thì cũng không tới nỗi đó, tại vì hồi đó trong Contra II mỗi người có nhiều mạng hơn, chết một hai mạng cũng chẳng nhằm nhò gì.
Nhưng mà, trong Contra II lại có một màn mất nết hơn nhiều, đúng rồi, tôi đang nói màn số 7 đó. Hồi đó tôi gọi cái màn đó là màn “thằng nào ở lại làm chó”. Vì màn 7 cũng là kiểu màn đứng, nhưng mà là nhảy xuống chứ không phải nhảy lên, ai nhảy xuống mà người còn lại không chịu nhảy để giữ khung hình là kẻ đi trước coi như mất 1 mạng.
Hồi đó lần đầu chơi tới màn này, tôi còn non có biết cái gì đâu. Thế là ổng lừa tôi nhảy xuống trước kết quả chết queo. Tình cảm anh em chơi vậy chắc có bền lâu. Thường thì sau mấy vụ gài hàng hãm hại nhau như vậy bọn tôi sẽ cạch mặt nhau cả buổi nhưng chẳng cần nói xin lỗi thì hôm sau đã làm huề và í ới rủ nhau ra quán bắn Contra tiếp.
Đó là là một vòng lặp tưởng như bất tận, cho đến khi ba mẹ ổng chuyển nhà lên Lâm Đồng, từ đó coi như mất liên lạc. Bây giờ thỉnh thoảng nhớ lại ký ức hồi xưa thấy buồn cười nhưng là buồn nhiều hơn cười vì biết chẳng bao giờ quay trở lại được.
Kể ra cũng ngại nhưng đã lỡ trút bầu tâm sự game thủ thì nói cho hết luôn. Ngoài Contra thì ngày đó bọn tôi chiến cũng kha khá game khác như Double Dragon hay Chip ’n Dale. Trong Double Dragon II cũng có một màn dùng để solo sẽ làm rạn nứt tình cảm anh em, đó là chỗ cái thang ở màn 1. Ở đoạn này sẽ có một cái thang, mà kế bên cái thang là một cái vực. Nếu mấy ông đang trong chế độ PvP thì chỉ cần leo lên cái thang trước là coi như auto win.
Tại sao á? Tại vì sau khi leo lên thì người còn lại muốn đánh mấy ông thì phải leo lên theo, mà trong lúc người ta leo, mấy ông chỉ cần ấn A liên tục cạnh cái thang là kiểu gì cũng đánh người ta rớt khỏi thang, văng xuống vực, vậy là thắng dễ như ăn bánh.
Hồi đó chơi PvP trong Double Dragon II, chưa bao giờ tôi chơi qua được cái màn này. Mà cái trò khốn nạn này cũng là tôi nghiệm ra sau khi bị mấy thằng bạn tốt cho ăn hành đó. Tiếp theo là cái game về hai con chuột Chip ’n Dale.
Ngày đó ở tiệm game thì ông chủ có băng của Chip ’n Dale Rescue Rangers. Nó cũng là một cái trò dễ gây rạn nứt tình anh em nhất, hồi đó mấy đứa bọn tôi phát hiện nhân vật trong trò này không những đội thùng được mà còn đội người chơi khác được nữa. Mà người bị chiến hữu đội lên thì không thể tự điều khiển được, vậy là có mấy trò mất nết được bọn tôi sáng tạo ra để hại đời nhau.
Cơ mà vì suy nghĩ cho những mầm non tương lai của đất nước, tôi quyết định sẽ không tiết lộ mấy trò mất nết đó ở đây. Ngược lại màn đánh ngất đồng đội rồi đi nhận thưởng một mình thì xảy ra như cơm bữa đến nỗi trong xóm có luật bất thành văn, chơi Chip ’n Dale hai người thì không được đi cạnh nhau. Nói chung cũng vui lắm, không biết mấy ông từng thử chưa ha?
Hồi đó chơi game lúc vui nhất không phải là làm sao để thắng, mà là làm sao để ám hại đồng đội thì phải. Đúng nghĩa bạn bè là để bán đứng còn bạn thân thì nằm ngồi gì cũng bán hết. Hầy, bây giờ nhớ lại tự nhiên hoài niệm ghê, không biết cái đám anh em cây khế hồi đó bây giờ đang làm gì, sống thế nào rồi?
Theo dõi Mọt Game để đọc thêm nhiều bài tâm sự game thủ hay và hoài niệm nhé!