Phụ Lục
Tựa game bắn súng mà Mọt đang chơi cùng bạn bè, Ghost Recon Wildlands đôi khi đem lại những thử thách thú vị: xâm nhập mà không bị phát hiện, hay nói theo Sam Fisher là “don’t be seen, don’t be heard, and don’t drop anybody” (đừng để bị nhìn thấy, nghe thấy, và không giết ai cả).
Đó là những thử thách khó nhằn, nhưng không kém phần thú vị. Chúng có thể là một món lạ mà bạn sẽ muốn thử sau nhiều giờ liên tục bóp cò, rồi nhìn thấy kẻ địch đổ gục trước mặt mình như các thanh niên đổ trước sắc đẹp của Hermione - Emma Watson. Nói cho cùng, nhân vật của người chơi trong Wildlands vẫn là các Ghost – những siêu chiến binh được huấn luyện để trở thành những cỗ máy giết chóc hiệu quả nhất, nhanh chóng nhất.
Nhưng Police Stories, tựa game mà Mọt tui muốn giới thiệu trong bài viết này lại khác. Cũng là một tựa game bắn súng, cũng với lối chơi điều khiển nhóm và phối hợp đồng đội, lối chơi của PS (không phải kem đánh răng đâu, tên viết tắt của game đấy) lại có thể được tóm tắt là “game bắn súng, nhưng đừng bóp cò.” Trò chơi khuyến khích bạn không dựa vào giải pháp súng đạn mà mình có sẵn trên tay, mà thay vào đó là những món trang bị phi sát thương mà một nhân viên cảnh sát Mỹ được trang bị.
Hầu hết các tựa game bắn súng đều xây dựng lối chơi dựa trên hàng loạt loại súng ống khác nhau, thêm các loại ống ngắm, báng xếp, giảm thanh, phóng lựu, nhưng Police Stories lại khác. Cảnh sát chỉ nên kéo cò súng trong trường hợp tệ nhất, và vì thế niềm vui của game có lẽ tập trung cả vào các loại trang bị phi sát thương. Do nhân vật có tầm nhìn rất giới hạn, nên những trang bị hỗ trợ là không thể thiếu. Bạn sẽ cần một chiếc camera cho phép nhìn lén dưới khung cửa, một số lựu đạn choáng (flashbang), bình xịt hơi cay, lựu đạn khói, cảm biến chuyển động, thuốc nổ phá tường…
Đúng vậy, các nhân vật chính dĩ nhiên có súng. Bạn có thể sẽ phải dùng nó khi một nghi phạm tìm cách tiễn mình lên nóc tủ. Nhưng bạn không bắn gục mọi thứ nhúc nhích trên màn hình kiểu Call of Duty, bởi trên lý thuyết cảnh sát Mỹ là để bảo vệ và phục vụ. Trong PS, hạ gục một mục tiêu mà không bấm E để cho nhân vật của mình hét “giơ tay lên, nằm xuống” sẽ khiến game thủ nhận đánh giá là “Dùng vũ lực khi chưa được phép,” từ đó mất điểm.
Thật ra, ngay cả khi một mục tiêu đang có súng trong tay nhưng chưa ngắm về phía bạn, điều này vẫn được áp dụng. Khi chàng SWAT mà game thủ điều khiển gặp một tên buôn thuốc phiện có vũ trang, và bị đáp trả “tao không sợ!” khi bị yêu cầu đầu hàng, cần phải làm gì? Nếu câu trả lời của bạn là “cho nó tăng cân bằng chì,” đó là đáp án không chính xác. Điều đúng đắn ở đây là bắn một vài phát đạn cảnh cáo để buộc mục tiêu phải sợ hãi và buông súng đầu hàng.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Khi nhân vật mình chơi mỏng manh như một tờ giấy, có thể bị hạ gục chỉ bằng một viên đạn lạc, bạn sẽ phần nào cảm thấy sự căng thẳng mà một cảnh sát phải đối mặt trong những tình huống sinh tử. Rất nhiều lần Mọt hiểu nhầm động tác của mục tiêu nên nhả đạn bắn gục hắn khi hắn đang muốn đầu hàng, hoặc phản ứng quá trễ và để mình hoặc đồng đội bị bắn hạ. Cứ gọi Mọt là ủy mị, nhưng khi đã “nhập tâm” vào trò chơi đến mức xem nhân vật ảo trên màn hình là một đồng đội thực sự, điều này sẽ ảnh hưởng mạnh đến cảm xúc của người chơi.
Cũng chính vì mức độ thử thách trong lối chơi, sự thỏa mãn mà trò chơi đem lại khi thành công “trùm bao” (bagged) một tên tội phạm là hết sức tuyệt vời. Một chiến thuật rất hiệu quả mà bạn có thể sử dụng là ra lệnh cho đồng đội mở cửa, ném lựu đạn choáng và xông vào… xịt hơi cay vào mặt mục tiêu rồi còng hắn lại. Nếu muốn có những tình huống “như phim” khi cả đội xông vào, kéo cò súng hạ gục tất cả những gì chuyển động, Police Stories không phải là lựa chọn của bạn.
Những tình huống nho nhỏ như thế có lẽ là thứ làm nên sự hấp dẫn của Police Stories. Nó là một trò chơi được xây dựng trên một ý tưởng cũ đã được khai thác từ lâu (series SWAT đã ra mắt từ 2003, còn Police Quest thậm chí còn xưa hơn, 1987), nhưng cũng chính vì vậy mà trò chơi có thể tái sử dụng những kinh nghiệm của người đi trước để tạo nên một tựa game hấp dẫn.
Về tổng thể, nhà phát triển Mighty Morgan đã thành công trong việc bổ sung sự căng thẳng, yếu tố chiến thuật cùng sự chân thực vào một tựa game bắn súng góc nhìn trên cao để tạo ra Police Stories. Đây là một trải nghiệm độc đáo, nơi mà mỗi tình huống đều buộc bạn phải đưa ra quyết định chỉ trong tích tắc, tạo ra sự khác biệt giữa sự sống và cái chết.
À, trong ví dụ bên trên, bạn có biết tại sao Mọt không tự mở cửa để Rick ném lựu đạn choáng không? Đó là vì thằng đần ấy chỉ toàn ném lựu đạn vào tường. Thêm vào đó, game cũng không cho phép Rick ném qua cửa sổ hay góc tường, mà chỉ có thể ném vào cửa chính. Đôi khi trên đường đến chỗ căn phòng bạn yêu cầu do thám, hắn sẽ “nhìn” thấy kẻ địch sau cánh cửa đóng kín và xả cả băng đạn vào tường, hoặc đứng giơ cái mặt đần thối ra để lãnh đạn cho bạn. Ừ thì cũng được Mọt biết ơn, nhưng thay vì ăn đạn, tại sao mày lại không cho nó ăn đạn?
Nói chung, một số lỗi vặt trong phần điều khiển Rick khiến trò chơi tạo ra nhiều điều bực mình trong lúc Mọt chơi thử Police Stories. Rick là một trợ lý OK, nhưng là một đồng đội mà bạn chỉ muốn lôi ra bắn bỏ suốt 10 phút.
Bạn có thể tải phiên bản Alpha mà Mọt dùng để trải nghiệm cho bài viết này miễn phí trên Steam. Hi vọng rằng khi ra mắt chính thức, trò chơi sẽ sửa được những lỗi trên và trở thành một trải nghiệm cực hấp dẫn cho game thủ.