Cuối cùng chúng ta cũng đã có phần tiếp theo của Outlast. Hiếm có game nào mà mình mong chờ đến vậy. Hồi hộp đến nỗi kể từ lúc bấm nút download nhịp tim đã tăng nhanh một bậc. Run từ lúc click vào nút play đến lúc ngồi nhìn màn hình chính.
Sau 1 tiếng 30’ vừa chơi vừa stream cho mọi người trên Fanpage Mọt Game (mà bạn có thể xem qua tại đây, mình hơi bị choáng bởi game đi khá nhanh, nhưng đồng thời có thể nói là tạm thỏa mãn với sự quay lại của Outlast. Việc bước ra khỏi cái bóng của phần 1 là chuyện rất khó, nhưng Red Barrels đã thành công. Outlast 2 là một phần tiếp theo được nâng cấp về mọi mặt: cách chơi, cốt truyện, máu me, bạo lực, độ nhạy cảm. Nhìn vào không ai nghĩ rằng team làm game toàn là người Canada – vốn nổi tiếng vì sự tốt bụng và lịch thiệp.
Trong phần đầu của Outlast, chúng ta theo chân anh trai phóng viên Miles Upshur đi vào một nhà thương điên để làm một phóng sự giật gân hòng thăng quan tiến chức, sau đó thì vô tình khám phá ra thí nghiệm của tập đoàn Murkoff rồi bị thủ tiêu (nhưng không chết). Bản DLC lạnh gáy Whistleblower, nhân vật chính là nhân viên IT vì muốn có tiền nên nhận công việc mờ ám rồi cũng bị thủ tiêu (cũng không chết). Đến đây, nội dung tạm chấp nhận được vì đúng là chỉ có hai lý do để bạn đâm đầu vào chỗ chết: Một là bạn cần thăng tiến, hai là bạn cần tiền.
Với phần 2, chúng ta có thêm một lý do : vì nhiệm vụ cao cả của nghề báo. Nhân vật chính Blake và vợ của anh Lynn đang thực hiện một phóng sự điều tra ở vùng Arizona của Mỹ. Nhóm gồm một phóng viên, một quay phim và một phi công bay ra giữa vùng hoang mạc vắng vẻ nổi tiếng về số người mất tích chỉ vì cái chết của một cô gái vô danh mà cảnh sát không chịu điều tra vì nghĩ là tự sát. Chẹp, thường thì cảnh sát kết luận tự sát thì chắc chắn 100% nó là án mạng rồi.
Trong lúc bay trực thăng ra chỗ phát hiện ra cô gái này – một nơi đồng không mông quạnh nằm giữa hai vách núi - thì một tia sáng lóe lên và trực thăng rơi sầm xuống đất. Blake và vợ anh may mắn còn sống nhưng lại thất lạc nhau. Người lái trực thăng thì không được may mắn như thế. Dù chỉ rơi cách Blake vài mét, trong khi nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn lành lặn thì viên phi công đã bị lột da và trói lên cây như một cách ‘dằn mặt’ người chơi là: Tụi bây đang đi vào chỗ chết, hãy chuẩn bị tinh thần đi.
Với sự tự tin rằng đã vượt qua 2 phần trước, mình đã hùng dũng tiến vào game như một vị thần. Nhưng đi được vài bước thì thấy ngay một sự khác biệt đó là trong Outlast 2, hầu như toàn bộ sự kiện diễn ra vào bên ngoài với rất nhiều khoảng trống nên không có nhiều chỗ để núp. Trong khi mình thì đã quen với những cuộc rượt bắt trong nhà, với những cánh cửa có thể đóng lại để kiềm hãm đối phương và rất, rất nhiều chỗ trốn. Thế nên lúc đầu mình như một con cừu ngơ ngác chạy qua chạy lại và bị giết rất nhiều lần.
Sau dần có phản xạ phán đoán mọi thứ bằng tiếng động. Nghe tiếng đọc kinh: Chạy. Nghe tiếng nói chuyện: Núp. Nghe tiếng lưỡi liềm kéo lê trên đất: Lặn ngay và luôn. May là game đã nâng cấp camera để xác định âm thanh xung quanh. Ngoài ra bạn đã có thể xem lại những đoạn băng chúng ta đã quay chứ không phải đọc chữ như trước. Đổi lại, bây giờ camera sẽ tốn pin nhanh hơn. Blake cũng có thể mất máu và chết nếu không dùng những item hồi máu như bandage – lâu lâu mới nhặt được một cái. Nói chung yếu tố sống còn đã được nâng lên một bậc.
Vậy nên nếu bạn đang chai sạn với game kinh dị, hay đang cảm thấy cuộc sống mình quá vô vị, thì hãy chơi Outlast II. Game sẽ mang tới những trải nghiệm đầy thú vị như: tour chạy việt dã giữa sương mù, tour khám phá đáy sông, tour khám phá cánh đồng bắp, tour chạy với vợ/người yêu dưới ánh trăng, mọi hoạt động đều có dàn nhân viên cầm cuốc/lưỡi hái chạy theo cổ động. Bảo đảm rằng bạn sẽ ngay lập tức cảm thấy thà quay về với bài vở và công việc còn hơn.
Hẳn đó cũng là suy nghĩ của Red Barrels khi hãng release Outlast II ngay tuần thi cử của giới trẻ Mỹ. “Hãy thư giãn sau kỳ thi căng thẳng bằng cách chui vào một ngôi làng toàn những kẻ cuồng tín muốn giết bạn và vợ. Các anh không quan tâm lắm vì thế nào mà bọn fan chả mua game của bọn anh.” – trích tâm thư của David Chateauneuf.