Phụ Lục
Các thử thách trong game luôn làm người chơi hứng thú, nhưng nếu nó tới độ còn khó hơn cả Dark Souls thì lại là chuyện khác. Có những chế độ chơi mà vốn dĩ sự tồn tại của chúng đã là tội ác chống lại loài người, hoàn toàn không có chút vui thích nào mà chỉ có sự ức chế vô tận.
Đừng nghĩ một tựa game nặng về cốt truyện và phiêu lưu như The Last of Us mà dễ, rõ ràng việc du hành trong thế giới toàn một lũ đột biến và sát nhân, với người hỗ trợ là một con nhóc lắm mồm không biết bơi nó đã đủ khó hơn cả Dark Souls rồi. Với Grounded Mode thì mọi việc còn khổ sở hơn nhiều, đủ sức nâng tầm The Last of Us từ game phiêu lưu thành game thuần lén lút kinh hoàng nhất mọi thời đại.
Trong Grounded Mode thì kẻ thù đánh mạnh hơn, bọn quái hung hăng hơn và đạn dược cùng nguyên liệu là cái gì đó xa xỉ gần bằng vàng. Hai cơ chế quan trọng nhất là nghe tiếng động để xác định vị trí cùng thanh trạng thái đã hoàn toàn biến mất, đồng nghĩa với việc Joel biến thành một thằng mù dở tay không tấc sắt, với kẻ thù nguy hiểm nhất là lũ Clicker – đám Zombie mù nhưng thính tai một cách khủng khiếp, một nhát cắn của nó sẽ tiễn Joel lên bàn thờ ngay tắp lự.
Với Grounded Mode, Clicker được nâng cấp tai lên gấp tỷ lần, kể cả bạn có đi lom khom thì chúng vẫn nghe được và lao vào xé xác Joel, cách duy nhất để sống sót là gạt nhẹ cần Analog để nhân vật đi kiểu nhón gót – và kể cả thế đi nữa thì xui xui vẫn bị Clicker phát hiện như thường. The Last of us lúc này biến thành một cái game lén lút còn muốn gấp 10 lần Assassin's Creed Odyssey, nó gây ra sự ức chế vãi cả nồi vì bạn không có cách nào giết được Clicker trong bối cảnh không có đồ trên tay. Grounded Mode sẽ phá hủy hoàn toàn trải nghiệm của cái game này, thường là méo ai muốn chơi nó cả, một thông tin thêm là chỉ có 0,6% người chơi hoàn thành cái mode chết toi còn khó hơn cả Dark Souls này.
Để miêu tả về cái Ultra Nightmare khó hơn cả Dark Souls thế nào thì khá đơn giản, chính các lập trình viên của id Software (những người tạo ra Doom) cũng chưa bao giờ có thể hoàn thành nó và khá là chắc kèo họ đang tìm kiếm xem có thằng điên nào làm được không. Thậm chí là game còn trang trí Ultra Nightmare bằng một màu đỏ lòm, còn khi người chơi click vào nó sẽ hỏi “mày thực sự chắc chắn muốn hành xác đấy hả?”.
Nói sơ sơ về Ultra Nightmare thì trong cái chế độ này quái mạnh hơn gấp 3 lần, máu nhiều hơn gấp đôi, đạn dược cung cấp bị giảm đi 50%, người chơi sẽ chết sau khoảng 2 tới 3 nhát vồ “nhẹ nhàng” nhất... vốn bản thân nó đã bất khả thi lắm rồi, nhưng cái quá quắt nhất là không được save và cứ chết là phải đi lại từ đầu. Nói cho dễ hiểu thì chơi Ultra Nightmare giống như chạy speedrun ở mức độ thần thánh, điều chắc chắn không dành cho người thường.
Tất nhiên không có thứ nào, kể cả là độ khó hơn cả Dark Souls là không thể bị đánh bại, tuy nhiên số người có thể hoàn thành Ultra Nightmare trong Doom nó nhỏ tới mức nằm ở hàng đơn vị. Hầu hết những quái nhân đã đánh bại thử thách này đều là dân cao thủ Speedrun, họ nhớ tới từng vị trí quái, từng chỗ nâng cấp hay nhặt súng trong toàn bộ game – điều (một lần nữa) chắc chắn không dành cho người thường.
Ethan Must Die là độ khó xuất hiện trong DLC của Resident Evil 7: Biohazard, nghe cái tên gợi tình như vậy thì các bạn cũng đoán được nó sẽ ra sao rồi đúng không. Thực ra thì Ethan Must Die cũng không khủng khiếp lắm đâu, hãy tưởng tượng chúng ta bưng cơ chế của Dark Souls vào, cộng thêm một chút xíu thử thách từ phần game chính và cấm không được save thôi ấy mà.
Cụ thể, Ethan Must Die sẽ cho người chơi bắt đầu như bình thường, chỉ khác là vũ khí của nhân vật chính chỉ có đúng 1 con dao (nghe truyền thuyết dùng dao giết Tyrant chưa, giờ thì được làm rồi nhé) cùng 12 slot đồ trống. Quái mạnh gấp muốn chục lần và căn nhà được gắn thêm hàng đống cạm bẫy nữa, bạn sẽ chết bất đắc kỳ tử với số lượng phải gấp hàng trăm lần. Điều vui nhất ở đây là mỗi khi chết, người chơi sẽ bị xóa save và phải chơi lại từ đầu, Capcom có rủ tí lòng thương bằng cách cho phép bạn lấy lại MỘT món item ngẫu nhiên ở chỗ chết lần cuối – nghe thôi đã thấy nhức nách rồi.
Chắc chắn Capcom nên đổi tên cái mode này từ “Ethan phải chết” thành “Ethan chắc cm nó chắn sẽ chết”, phải có một sự kỳ tích và lạc quan ghê gớm để hoàn thành cái thứ chết toi này, trước khi bạn phát điên vì độ khó hơn cả Dark Souls của nó.
Về cơ bản Fallout 4 là một game thế giới mở ở đề tài hậu tận thế, do đó vốn dĩ nó phải phát triển theo kiểu sinh tồn, vậy nên không có gì khó hiểu khi chúng ta có Survival Mode. Về cơ bản nếu ai đã chơi qua Hardcore mode trong Fallout: New Vegas thì sẽ không thấy lạ lẫm gì, nhưng Survival Mode còn khủng khiếp hơn như vậy nhiều, khi nó biến Fallout 4 thành một game sinh tồn – hành động – khổ dâm đích thực.
Trong Survival Mode thì Fast Travel sẽ bị vô hiệu hóa (tha hồ mà đi khám phá nhé), chỉ có thể save khi đi ngủ, bọn quái gây sát thương gấp đôi, stimpak không còn hồi máu ngay lập tức, đạn giờ đây cũng tốn chỗ mang vác và nhân vật cần ăn uống nếu không sẽ bị giảm chỉ số. Survival Mode chân thực hóa tối đa mọi thứ trong Fallout 4, kéo dài gấp 5 lần giờ chơi và 100 lần khổ cực trong cái game vốn đã rộng mênh mông này.
Một điều nữa là chúng ta có thể tắt Survival Mode bất cứ lúc nào, nhưng làm vậy sẽ không bao giờ có thể tái kích hoạt nó trừ khi chơi lại từ đầu. Cơ chế này biến người chơi Fallout 4 bắt buộc phải thử thách bản thân ở mức độ cao nhất, mức độ cày cuốc trong Survival Mode phải nói là vãi nồi kinh khủng, nói nó khó hơn cả Dark Souls vẫn còn là nhẹ chán, vì chế độ này hoàn toàn tước đi thú vui chơi game, bỏ lại đó một nỗi niềm kinh dị vô tận.