Phụ Lục
Các nhân vật chính trong game dĩ nhiên luôn đóng vai trò chủ chốt trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tất cả đều được khắc họa một cách vô cùng nổi bật và bá đạo, nhưng đôi lúc thì họ cũng vô dụng và ăn hại như bao người khác mà thôi.
PC/CONSOLE
Những nhân vật trong game ấn tượng nhất năm 2018
Bạn có thể là một tên xã hội đen hầm hố, một siêu anh hùng bay nhảy như chim hoặc là cả thần Mặt trời giáng phàm... nhưng khi gặp nước là tự động sẽ giãy đành đạch lên như chó gặp exciter – ngắn gọn hơn là không biết bơi. Tất nhiên là không phải game nào cũng như vậy, nhưng thực sự là việc một nhân vật chính trong game ngầu lòi vãi cả nồi mà lại không biết bơi nó thực sự vô cùng vô duyên.
Chúng ta có thể lấy những ví dụ rất vô lý như Altair (Assassins Creed) – sát thủ cái nồi gì cũng biết nhưng cứ chạm nước là chết, John Marston (Red Dead Redemption) – cao bồi giết người như ngóe gặp nước là chìm hoặc em gái Ellie (The Last of Us) – chửi bậy khí thế cũng không biết bơi. Vấn đề ở đây là trong những điều kiện nhất định, việc này khá quan trọng tới sống chết, do đó đôi khi đám vịt cạn này gặp rất nhiều phiền phức trong hành trình.
Nó đặc biệt ảnh hưởng tới game thủ, cảm giác điều khiển John cưỡi ngựa qua sông rất chi là đau tim, vì lỡ như con ngựa hết thể lực thì thằng chủ nó cũng lên đường luôn. Nhện nhọ trong Marvel's Spider-Man cũng vậy, anh ý miễn cưỡng có thể bơi được, nhưng chạm nước là sẽ rơi vào trạng thái bò lết với tốc độ bằng 1/10 bình thường. Vì vậy nếu như bạn đã học bơi, hãy tự hào đi vì mình còn hữu dụng hơn lũ nhân vật chính trong game này chán.
Cái này gần giống định nghĩa của các đại hiệp giang hồ xưa, đó là đám nhân vật chính trong game thường là thất nghiệp hoặc lông bông, nhưng tiền thì cần hàng tấn và lúc nào cũng trong trạng thái thiếu đói. Cơ chế kinh tế của thế giới game cực kỳ ung thư, khi chúng xoay quanh đúng một người duy nhất với vật giá theo thang từng giây, do đó kiếm tiền đôi khi là điều người chơi làm thường xuyên nhưng mạt rệp vẫn hoàn mạt rệp.
Nhân vật tiêu biểu cho điển hình của nghèo đói không ai khác chính là Peter Parker, như Mọt Game có nói trong một bài viết trước, ông nội này phải dùng từ “kiết xác” để hình dung. Peter không có việc ổn định, không có nhà, không có xe, không có đồ ăn và cũng không có cả gấu (lúc đầu game) – một thể loại thất bại toàn tập của loài người, ung nhọt của xã hội, nếu như chẳng có mác Người Nhện thì thiết nghĩ anh ấy nhiều khả năng đã treo cổ tự sát. Hầu hết các nhân vật chính trong game đều rất kém khoản kiếm tiền, nhưng vì một nhẽ nào đó mà giá cả trong shop bán cho họ đều đắt thiếu điều gấp 10 lần bình thường.
Có khá nhiều vấn đề cho sự nghèo đói của các nhân vật chính trong game, nhưng tựu chung là bọn này cần mua bán quá nhiều thứ, trong khi nghề nghiệp không ổn định thành ra cách nhanh nhất là đi đánh nhau hoặc đi cướp. Hầu hết những tựa game thế giới mở đều như vậy, bạn có thể chơi Red Dead Redemption 2 để cảm nhận rõ một nước Mỹ tròng cổ người dân bằng luật pháp + thẻ tín dụng nó tuyệt vời ra sao, một đống nợ è trên lưng dư sức vả chết bất kỳ tên cao bồi nào.
Mặc dù mang danh là remake, nhưng Resident Evil 2 Remake vẫn để chế độ ngắm bắn hiện đại chứ không quay trở lại như cách mà bản gốc từng thực hiện.
Đây có lẽ là thứ mà gần như tất cả nhân vật chính trong game đều mắc phải, đặc biệt là các tựa game thế giới mở, đó là chứng đáng trí và khả năng giữ lời hứa tệ hại. Vấn đề này thường xuyên xảy ra khi người chơi quá sa đà vào việc khám phá bản đồ, tìm đồ xịn, luyện cấp và quên béng cmn luôn mục đích chính của mình trong cái game đó là gì.
Ví dụ rõ ràng nhất là các nhiệm vụ phụ kiểu như: “con gái/trai của tôi đã bị bắt cóc, nhờ tráng sĩ đi giải cứu nó kẻo muộn”, nghe có vẻ rất gấp gáp nhưng thực tế thì nếu phần thưởng không nhiều thì có thể vị anh hùng sẽ quăng nó sang một bên không không tiếc. Thường là từ giữa game trở đi, nhân vật chính trong game sẽ có nhiều thứ khác để làm hơn là đi tìm người, việc nhận một cái nhiệm vụ phụ kiểu đó và 19 giờ đồng hồ sau mới sực nhớ ra là mình chưa làm nó không phải hiếm.
Thường thì khái niệm giữ lời hứa không tồn tại với các nhân vật chính trong game thế giới mở, lấy ví dụ như Fallout 4 kể về một cặp cha/mẹ đi tìm con ở thế giới hậu tận thế, nhưng 99% trường hợp là bọn họ sẽ sa đà vào việc luyện cấp, kiếm đồ xịn, tìm trai/gái để phịch, làm vài tỷ cái trophy... trước khi kịp nhớ là con mình đang ở đâu. Còn không tệ hại hơn là Assassin's Creed Odyssey, khá nhiều đại hiệp sau khi đã đồ sát toàn bộ bản đồ, giết hết lũ quái vật huyền thoại mới lờ mờ đoán rằng “hình như” mình đang phải làm cái gì đó quan trọng lắm. Vô phúc cho ai phải chờ đám này tới cứu, thực tế chắc nên đem chôn luôn là vừa.