Phụ Lục
Bao nhiêu thế hệ học trò là bấy nhiêu thế hệ người nhớ ơn các thầy cô giáo, những người đã miệt mài, cần mẫn đem lại cho chúng ta tri thức và lễ nghĩa để bước ra trường đời. Để tỏ lòng biết ơn với thầy cô thì có rất nhiều cách, trong đó bao gồm việc sáng tác văn chương. Dưới đây, mời các bạn thưởng thức những bài thơ về thầy cô giáo tự sáng tác hay nhất, chất chứa tình cảm của học trò dành cho những người từng dìu dắt mình.
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian.
Một đời người – một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa.
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông…
Ước gặp thầy cũ trường xưa
Nắm tay thật chặt cười đùa thật vui
Kể lại cảm xúc bùi ngùi
Nhắc về kỷ niệm tới lui mượn bài.
Cái thời ngớ ngẩn không phai
Thầy nhìn gương mặt biết ngay học trò
Lười biếng ẩn chứa nỗi lo
Loay hoay bối rối vòng vo trả lời.
Cho xơi điểm bảy nhớ đời
Hạ trung bình cộng buồn ơi cuối kỳ
Những lúc cắp sách đi thi
Câu cuối khó quá ngồi lì trầm ngâm.
Chờ khi cả lớp tan tầm
Nhờ thầy hướng dẫn mới an tâm về
Con toán một thời đam mê
Làm em nhớ mãi viết thơ tặng thầy.
Em nhớ mãi thầy cô nghĩa nặng
Đôi vai oằn lắng lặng chiều nao
Cất lên tiếng nói ngọt ngào
Đang dìu dắt những ước ao học trò.
Nhiều lúc thấy sầu lo trong dạ
Bởi thầy cô vất vả một đời
Không hề bỏ trẻ chơi vơi
Dù luôn khó nhọc vẫn cười sướng vui.
Chỉ mong con được đẩy lùi cực khổ
Cho cô thầy bớt đỡ mệt hoen
An nhiên tự tại cõi hồn
Ơn người khắc giữ con tim mỗi ngày.
Giữ lại nét thơ ngây đã cũ
Dưới mái trường đã phủ rong rêu
Gợi ta suy nghĩ bao điều
Cô thầy là những tình yêu vô bờ.
"Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy."
Lời ca văng vẳng đâu đây
Nồng thơm hương sữa dâng đầy khát khao
Dù cho xa mãi phương nào
Ân tình thầy dạy làm sao quên lời.
Dù cho đi bốn phương trời
Nghĩa nhân một thuở trọn đời không quên.
Uống nước thì phải nhớ nguồn
Ăn quả thì phải nhớ kẻ trồng cây
Dạy ta biết chữ hôm nay
Thành người có ích công Thầy ơn Cô.
Lỡ yêu thích nghiệp lái đò
Chỉ mong truyền dạy học trò thành công
Thầy cô nào có trông mong
Chúng con phải nhớ ghi lòng tạc ơn…
Dạy từng đứa trẻ thành Nhân
Truyền từng bài giảng phấn mòn cổ đau
Chỉ mong Trò hiểu thật mau
Cười vui trong dạ khổ lao cũng mừng.
Thời gian thoăn thoắt chẳng ngừng
Thầy cô vẫn dạy trò cưng của mình
Đến đi từng đứa học sinh
Ai quên ai nhớ ai nhìn Thầy Cô…
Qua sông thì phải lụy đò
Mấy ai qua khỏi nhớ Đò ngày xưa
Người chèo dẫu có nắng mưa
Vượt qua sóng dữ, vẫn đưa Học Trò.
Cúi đầu xin lỗi Thầy Cô
Lâu rồi con cũng quên Đò đừng đưa
Chữ đầy sợ nói thêm thừa
Công lao dạy dỗ chẳng khua trống kèn.
Bao nhiêu thế hệ thành người
Đều qua nét chữ đầu đời cô cho
Nếu không người lái con đò
Không thầy cô dạy đố trò làm nên.
Thành người ơn nhớ đáp đền
Công lao dạy dỗ đâu quên tình thầy
Hiến chương Nhà giáo vui thay
Bó hoa tươi thắm tỏ bày tôn vinh.
Lời trao gửi chút tâm tình
Thầy cô cùng với gia đình an khang
Sức khỏe tâm trí vững vàng
Trồng người sự nghiệp thênh thang dòng đời.
Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi…
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu…
Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những ngày tháng thân thương
Những ngày vui của một thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con, một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cô những nếp nhăn se sắt
Ánh mắt cô ấu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là "trại chủ"
Và chúng con – những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ trí thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con.
Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.
Nhớ má trường thời phấn trắng bảng đen
Lớp học cũ những ngày lao xao nắng
Thời gian qua để yên từng khoảng lặng
Chạm vô tình mới thấy mắt cay cay.
Người đi rồi nên nào có đâu hay
Lớp học cũ giờ đón người trò mới
Một góc lòng rêu phong trong chờ đợi
Nhớ quên gì mà mãi chẳng về thăm?
Trang vở còn lưu lại cả tháng năm
Màu mực cũ chưa vội nhòe nét chữ
Kỉ niệm ấy cả đời này vẫn giữ
Đã qua rồi mà cứ như vừa đây.
Ai bước về trường cũ chiều nay
Lễ Hiến Chương ngày nào còn hay mất?
Ai đã nhặt chiếc lá vàng đem cất
Héo mất rồi sao vẫn chẳng buông đi?
Đứng giữa giảng đường đại học đôi khi
Muốn tìm lại ngày Hiến Chương năm ấy
Nơi góc lớp một màu hoa giấy
Tiếng hát mừng vang giữa lớp đâu đây…
Mái trường xưa bóng dáng của Cô Thầy
Bài học dở dang đến bây giờ vẫn nhớ
Thèm được hát ngây thơ như một thuở
Ôm bó hoa dâng trước lớp trao Người…
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru ngủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, lá mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru con ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.
Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Lời ru bay bổng tự ngày ấu thơ
Thầy cầm tay viết i tờ
Dạy con đạo lý sống cho ra người.
Đường đời cực lắm Thầy ơi
Từ trang sách bước ra đời khó ghê
Quanh co, khúc khuỷu, gồ ghề
Nghĩa nhân lẫn lộn, bộn bề vàng thau.
Người ta vẫn cứ dạy nhau
Ơn cha, ơn mẹ, công đầu thầy cô
Phải chăng bọn trẻ giờ hư
Hay niềm tin mất đi như lòng người?
Lời ru sao thấy chơi vơi
Lời cha khó lọt giữa đời thực hư
Lời thầy cô bỗng mơ hồ
Như truyện cổ tích ngày xưa lâu rồi
Thầy cô cũng chỉ là người
Phải mưu sinh giữa cuộc đời trầm luân
Dẫu "sâu bỏ rầu nồi canh"
Vẫn không hơn nổi thanh danh thầy, trò.
Một đời cần mẫn chở đò
Đưa bao thế hệ tới bờ tương lai
"Nửa chữ cũng vẫn là thầy"
Lời ông cha dạy có sai bao giờ.
Dẫu đời chưa đẹp như mơ
Tình thầy cô với học trò bền lâu
Tóc con giờ đã bạc màu
Lại ru cháu cũng từ câu ơn Thầy.
Ngẩn ngơ chiều khi nắng tàn phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường.
Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương
Đây bàn ghế cũ, đây hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi… Gửi chút hương!
Bạn cũ bây giờ xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc đời cũng tựa những trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!
Nước mắt bây giờ để nhớ ai?
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… xót xa!
Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc đời cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Chẳng thể quên.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Chúc thầy cô mãi rộn ràng niềm vui
Thầy cô sức khỏe ngời ngời
Vén vun sự nghiệp trồng người vinh quang
Cho em rộng bước thênh thang
Với bao kiến thức hành trang vào đời.
Sau này dù ở muôn nơi,
Vẫn luôn nhớ tới công ơn cô thầy.
Nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Chúc thầy cô khỏe vững vàng nghiệp cao
Công thầy cô kể xiết bao
Gom từng câu chữ xây vào ước mơ
Dìu từng non nớt bé thơ
Tấm lòng quảng đại vô bờ kể đâu
Công lênh trời biển in sâu,
Nói sao cho hết những câu ân tình.
Chúng em những lớp học sinh
Bó hoa đẹp nhất lòng mình kính dâng.
Trăm năm mây trắng trên đầu
Bâng khuâng ngọn cỏ dãi dầu gió sương
Trăm năm thi hứng còn vương
Bài haiku cũ nhớ thương vơi đầy
Thầy tôi một tấm thân gầy
Oằn cho mưa xéo gió giày xác xơ
Hoa tàn hoa rụng trơ vơ
Dưới chân lá úa rũ cờ tang thương.
Thầy ơi qua khúc đoạn trường
Trăng kia lại sáng bên vườn Haiku
Thầy về nghe tiếng à ơi
Này em thơ nhỏ làm thơ đánh vần.
Trăng thanh lại tỏ đôi lần
Thời gian lại nhuốm đôi ngần ước mơ
Thầy về làm lại bài thơ
Dở dang ký ức những bờ quanh co.
Đợi thầy qua những chuyến đó
Ước mơ cứ cháy tình trò cứ thương
Đời kia dù lắm đoạn trường
Xin cho mây trắng đừng vương lối về.
Thầy ơi xa mãi câu thề
Còn non còn nước còn về Haiku
Còn trăm câu chuyện đối thư
Thầy về độc ẩm bình thơ với trò.
Đời em gắn với ngôi trường
Em yêu cô giáo tình thương mặn nồng
Dạy em gần gũi núi sông
Dạy em với cả tấm lòng ước mơ
Dạy em giỏi toán thuộc thơ
Dạy em lễ phép chào cô chào thầy
Cô nâng cây bút cầm tay
Bảo em nắn nót cho ngay thẳng hàng
Lòng cô như mẹ chứa chan
Giúp em chải tóc sửa sang dáng ngồi
Lòng em yêu mẹ suốt đời
Cùng yêu cô giáo rạng ngời tình thương.
Một sớm cao nguyên đón người con gái
Bước thấp bước cao khập khiễng lưng trời
Hăm hở men theo đường đầy cúc dại
Đẹp tựa lan rừng tuổi đôi mươi.
Cất bước ra đi không người hiểu được
Em bỏ thị thành vượt suối qua sông
Gói ghém hành trang về miền sơn cước
Mớ chữ mang theo và một tấm lòng.
Lớp học của em không còn chỗ trống
Tôi thấy sáng bừng trong mắt tuổi thơ
Như đã nhóm lên một niềm hy vọng
Giữa thảo nguyên xanh vang tiếng i tờ.
Lễ hội đêm nay em cười rạng rỡ
Ánh lửa rừng khuya hây hẩy má đào
Cất giọng hát Then như người bản xứ
Có phải em là Cô giáo vùng cao?
Nghề nhà giáo bao khó khăn vất vả
Thầm lặng đưa đò không ngại sớm trưa
Đêm từng đêm soạn từng trang giáo án
Để ngày mai truyền lại cho học trò.
Sẽ có ngày chia tay trên bục giảng
Xa mái trường mà lòng cứ vấn vương
Lòng ngậm ngùi bởi hai tiếng chia ly
Nhớ những khi mùa thi sắp tới.
Với thầy cô là vô vàn mong đợi
Mong sao trò thi đạt được điểm cao
Ngày qua ngày chỉ ước ao có thế
Để học trờ vững bước trước tương lai.
Đường còn dài tương lai đang rộng mở
Ước mong sao trò rạng rỡ công danh
Là hành trang để mang vào cuộc sống
Đó là lòng mong mỏi của thầy cô.
Với những bài thơ về thầy cô giáo tự sáng tác hay nhất bên trên, hi vọng rằng bạn sẽ tìm được những dòng thơ phù hợp, nói lên được tâm tư tình cảm của mình dành cho những người đã dạy dỗ mình trong quá khứ. Nhưng cách hay nhất để nói lời biết ơn họ không gì khác ngoài việc trực tiếp gửi đến họ những lời hỏi thăm mà bạn có thể làm ngay bây giờ.
Bộ tranh minh họa trong bài viết này được thực hiện bởi bạn Nguyễn Thanh Bình dành cho cô giáo chủ nhiệm dạy Văn lớp 12 của mình.