Nếu bạn là một fan của Harvest Moon hay Stardew Valley, có thể bạn sẽ thích Where the Goats Are. Trò chơi vẫn nói về một nông trại nhỏ, nhưng chỉ xoay quanh bạn và những chú dê của mình. Game hoàn toàn miễn phí, rất nhẹ (67MB) và bạn có thể tải về tại đây.
Sự hấp dẫn của Where the Goats Are không hẳn nằm ở một câu chuyện được viết sẵn, dù đó là một phần quan trọng của nó. Thay vào đó, cả lối chơi, đồ họa, nhạc nền và nhịp độ của game đều chỉ nhằm một mục đích: tạo cho game thủ một nền tảng để đi tìm ý nghĩa cho cuộc chơi của chính mình, bất kể bạn chơi ra sao.
Và dù bạn làm gì đi nữa, tác giả tin chắc rằng khi hoàn tất tựa game này, bạn sẽ cảm thấy biết ơn cuộc đời vì mình còn có ngày mai.
Phần nội dung bên dưới tiết lộ nội dung của game, vì thế nếu không muốn biết trước cốt truyện, hãy chơi qua game trước khi trở lại với bài viết này.
Sinh hoạt của bà Tikvah thật giản đơn.
Mỗi sáng sớm, bà dậy trước mặt trời. Bước ra khỏi cửa, bà cầm lấy chiếc hũ nhỏ đặt kế bên thềm cửa và đi đến cái giếng cũ ngoài hàng rào, giữa tiếng cục tác của đàn gà và be he của lũ dê hờ hững xung quanh.
Bà sẽ múc nước, tưới cho cái cây nhỏ mình trồng, nhìn những chiếc lá xanh bé tí ướt át trong nắng. Rồi bà sẽ chăm sóc lũ dê, ngâm nga một bài hát cũ khi vắt sữa, khuấy và nấu thành những bánh pho mát tròn vàng tươi. Bà bận bịu trong khu vườn của mình trong khi chờ cậu thương nhân béo ú với dáng đi buồn cười vác cái bao vải đi ngang cửa rào mỗi khi xế bóng.
Cậu ta sẽ trao cho bà một lá thư của ai đó, có thể là cô cháu nhỏ, đứa em trai hay những người thân khác trong gia đình. Họ đều đã chuyển đi xa, và bà là người duy nhất còn ở lại trong căn nhà nhỏ bé.
À, mà có khi cái bao của cậu ta chứa đầy phép màu. Bà có thể đổi một bánh pho mát lấy một bó cỏ, còn năm bánh bằng với một chú dê. Những gì bà đổi sẽ rơi xuống từ trên trời, và vì một lý do nào đó bà chẳng thể nào nhìn lên để xem điều gì đã tạo ra những vật thể đó.
Đôi khi bà cũng cầu nguyện, có lẽ là với vị thần linh đã thả rơi những bó cỏ từ trên trời. Ngày trôi qua bình yên và bất biến, hệt như khung cảnh hoang vu bên ngoài dãy hàng rào gỗ xiêu vẹo của bà.
Nhưng rồi mọi thứ thay đổi khi “hắn” xuất hiện.
Hắn muốn chuồng của bà có nhiều dê hơn. Tốt thôi, nhưng bà đã già và chậm chạp. Thời gian thì ngắn ngủi. Cái cây của bà không còn được chăm sóc mỗi ngày. Lũ dê bị vắt sữa thường xuyên hơn. Ban đầu, bà còn được đọc thư, nhưng rồi cả những phút thảnh thơi đó cũng mất. Đôi khi, bà nghĩ chú dê nhìn mình với con mắt đầy bất mãn khi bị vắt sữa lần thứ hai trong ngày.
Thật may mắn là đàn dê dần đông lên, và mỗi chú dê chỉ cần cho sữa một lần. Lũ quạ cũng đông hơn. Dê ăn nhiều cỏ hơn, và cho nhiều pho mát hơn. Bà giàu hơn. Rồi bà được phép trở lại với cái cây nhỏ. Hóa ra hắn chỉ muốn biết bà sẽ được gì từ cái cây đó, chứ không phải vì hắn biết bà thích chăm cây.
Những quả cam to tròn, mọng nước xuất hiện. Màu sắc tươi tắn của chúng làm bừng sáng cả một góc sân.
Nhưng có điều gì đó đang xảy ra. Những lá thư bà nhận được thay đổi.
Chúng không nói về những điều vặt vãnh hàng ngày, mà trở nên u ám và khô khốc.
Chúng nói về những đêm mất ngủ, những giờ khắc lo ngại và sợ hãi, về sự ao ước được sống những ngày chán ngán nhưng bình thường trước kia.
Chúng kể về những căn nhà cháy, về những con người sống vật vờ như những bóng ma. Đến tiếng chó sủa cũng vắng đi, và đôi khi bà sẽ đọc thấy một cái tên xa lạ nào đã mất tích.
Rồi những lá thư ngắn đi. Một trong số chúng nói rằng có thể bà sẽ không bao giờ còn nghe tin về họ nữa.
Hắn không quan tâm, nhưng có lẽ cũng đã nhận ra điều bất thường. Lũ quạ đậu đầy trên ngôi nhà nhỏ, trên hàng rào quanh khu vườn, và tiếng kêu của chúng thật khó chịu.
Lũ dê trông cũng yếu hơn.
Cái túi nhiệm màu của cậu thương gia cũng rỗng.
Mất điện.
Ngày cứ thế trôi qua, và một sáng nọ, bà thức dậy để thấy quanh mình chẳng còn chú dê nào. Lũ gà đã biến mất. Thân cây khẳng khiu trơ trọi. Không còn gì ngoài lũ quạ. Chúng đậu khắp nơi, với những con mắt xám xịt nhìn chăm chú vào bà.
Hắn cũng không biết phải làm gì.
Ngày cuối cùng của bà.
Đã đến.