Trùm cuối trong game nói chung và các game offline nói riêng luôn là mục tiêu để thỏa mãn tính hiếu thắng, cũng như tạo cho người chơi một đích ngắm để “cày cuốc” tới bến. Do khách hàng đều là những người bình thường ngồi trước cái bàn phím hoặc ôm tay cầm tìm cảm giác mạnh, nên dĩ nhiên nhà sản xuất phải cho chúng ta làm anh hùng hết.
Anh hùng luôn có sứ mệnh phải đánh bại cái ác dưới sự hiện thân của những con trùm dữ dằn nhất, sau đó là phá đảo – về nước – rút đĩa – tháo game .v.v và v.v. Nhưng nhiều lúc thì bản thân tôi nhiều lúc lại muốn đóng vai phản diện hơn, có điều sau khi suy nghĩ kỹ lại thì ý tưởng này mới chính là thảm họa.
Trừ một vài thể loại siêu hardcore như cái Dark Souls hoặc các chế độ cố tình làm khó người chơi, hầu hết trùm trong những game nhập vai đều ở mức từ trung bình đến khá, hiếm hoi lắm lòi ra được 1 vài chú gọi là mạnh. Nhưng với lòng kiên nhẫn, cộng thêm vài trăm giờ chịu khó mò item và cày cuốc thì tất cả chúng nó cũng sẽ về với cát bụi hết.
Tôi vẫn còn nhớ như in khi mình lần đầu tiên bắt đầu chơi Final Fantasy X, sau màn hạ gục con trùm cuối chả có gì hấp dẫn, tôi được mách rằng vẫn còn 1 lũ boss ẩn cực mạnh được gọi là Dark Aeon nữa. Lần hăm hở xách đít lên đi tìm kiếm thử thách đó kết thúc rất nhanh khi cả party về thăm ông bà tổ tiên chỉ sau tầm 2 lượt hoặc có thể là ít hơn. Nhưng sau đó với quá trình gần 80 giờ đồng hồ ăn dầm nằm dề ở đấu trường quái vật, max tất cả những thứ có thể max được thì đến cả Penance – con quái vật khủng nhất FFX (theo hướng dẫn là thế) cũng chỉ như món điểm tâm khai vị mà thôi.
Vẩn đề ở đây là anh hùng của chúng ta ngày càng khỏe lên còn trùm thì mãi mãi suốt đời chỉ an phận như cũ, bọn chúng không có cách nào để tăng tiến sức mạnh cả. Điều vô lý là khi bạn đóng vai trùm cuối, đồng nghĩa với việc tất cả mọi thứ sẽ theo bạn tới chết, chỉ biết ngồi đó nhìn lũ loi nhoi ngoài kia đi cày cuốc cho đủ rồi tới đập mình như con. À mà còn save/load nữa chứ, cái đó mới chính là thứ khốn nạn nhất đấy.
Trong các game nhập vai, nhất là JRPG thì chuyện một con boss từ đâu nhảy ra ngay và thách thức chơi tay đôi với nhân vật chính là chuyện xảy ra như cơm bữa. Tất nhiên với việc lúc đó anh hùng còn đang mặc giáp ghẻ cầm kiếm cùi thì trừ khi là cheat, còn không thì đừng mơ mà thắng được. Hắn sẽ phô diễn sức mạnh khoảng vài phút sau đó để bạn nằm đó như một con gián chết trước khi ngoáy mông quay đi đầy cá tính. Để rồi mấy chục giờ đồng hồ sau, khi anh hùng đã được cày cuốc đầy đủ, trang bị kín mít từ đầu tới kẽ răng sẽ mò vào tận nhà thằng này mà đồ sát sạch sẽ, chó gà cũng không tha.
Luyện thêm đi nữa rồi đánh với tao
Vấn đề ở đây là tại sao các con trùm lại hiền lành để anh hùng muốn làm gì thì làm như vậy, nếu tôi là chúng thì game đã xong ngay từ lúc khởi đầu chứ không lâu lắc như vậy đâu. Nó giống như bạn phải dùng Excalibur đi chém mấy con slime, mà chỉ được đánh nó gần chết thôi, sau đó giống loài đó sẽ tiến hóa thành một party tầm 3 hoặc 4 đứa cầm toàn vũ khí cuối, sáng lấp lánh chói lòe mắt đập nhà phá cửa hết sạch chỗ đang bạn ở.
Tất nhiên đã là game nhập vai thì nhân vật chính do người chơi điều khiển luôn luôn là hiện thân cho cái tốt, à thì gần đây có rất nhiều game theo thiên hướng anti-hero nhưng số này chỉ đóng vai trò nhỏ thôi, không đáng kể lắm. Cái cốt lõi ở đây là anh hùng luôn luôn đúng, kiểu quái gì cũng phải đúng mặc dù nó đang sai lè ra, trùm cuối luôn luôn sai, kiểu quái gì cũng phải sai mặc dù về mặt nào đó là đúng.
Cũng giống như những game thế giới mở, khi chúng ta được tự do chọn con đường của mình thì anh hùng đôi lúc lại là những thằng khốn đích thực. Lấy ví dụ như 2 bậc phụ huynh đáng kính trong Fallout 4 vậy, mặc dù chứng kiến cảnh vợ/chồng của mình chết ngay trước mặt, con trai bị một tổ chức thần bí nào đó cướp đi, và thế là anh ý/chị ấy quyết tâm mang một lòng son dạ sắt thề sẽ lục tung cả cái thế giới hậu tận thế lên để mang con về.
Nhưng tin tôi đi, sau chục tiếng lang thang, nhặt đồ, luyện cấp, làm nhiệm vụ phụ và xây dựng căn cứ… bảo đảm họ đến con mình tên gì sợ còn chả nhớ. So với những thể loại vô tâm này, các tổ chức có ý định đánh bom nguyên tử toàn bộ nhân loại xem ra còn tốt đẹp hơn chán, vì ít ra họ còn nhớ là mình muốn làm cái gì.
Các trùm cuối trong game luôn là những kẻ đầu têu cái ác, hiện thân cho cái xấu và cần phải bị trừng trị, có điều xét cho cùng thì họ cũng có ước mơ và mong muốn của mình, mặc dù nhiều khi nó cũng hơi bị quá thể nhưng dù sao đâu phải cái quái gì trên đời này cũng đúng toàn bộ phải không nào.
Dù trùm có mạnh tới mấy chăng nữa thì cuối cùng khi cái máy game đóng lại và trò chơi hoàn thành, cái được mọi người nhớ tới luôn là việc nhân vật chính của họ đã cày cuốc ra sao, hoặc sở hữu bao nhiêu cái item xịn trong người. Tất nhiên các thể loại trùm cũng được mang ra bàn tán, nhưng theo một cách hay ho hơn là xem thử làm cách nào cho nó chết nhanh nhất có thể.
Cái này gần gần giống như việc bạn cực khổ trèo đèo lội núi, vượt bao chông gai mới mò đến được chỗ công chúa, nhưng buồn cái là việc quan trọng nhất là hôn nàng thì lại do thằng khác làm. Game về mặt nào đó cũng y như vậy, anh hùng hầu hết chỉ là mấy thằng trẻ trâu bình thường, thế giới chúng nó đang sống thay đổi vì trùm cuối muốn nó thay đổi. Việc sau đó thì ai cũng biết, thằng trẻ trâu đó tự nhiên ngộ ra mình là người được chọn, là đờ-chô-giần-oăn của vũ trụ, mang trong mình trách nhiệm cao cả cứu khổ cứu nạn cho nhân loại đáng thương.
Nói tới nói lui không có trùm thì đời nào mấy thứ giẻ rách này mới nổi được, nhưng mọi người lại không quan tâm nhân vật phản diện, đời trên cơ bản là bất công. Thành ra tuy rất ngầu rất mạnh rất toẹt vời, nhưng tôi chẳng bao giờ muốn mình trở thành trùm cuối trong bất kỳ cái game nhập vai nào cả.