Khi anh em Mọt Game lỡ cảm thấy nhàm chán bởi những game nghiêm túc, Jazzpunk sẽ là liều thuốc bựa cần thiết để cân bằng cảm xúc cho chúng ta.
Khi nghĩ về những tựa game lấy cảm hứng, chúng ta sẽ có hai loại: một loại cực kì nghiêm túc, cố gắng phục sinh và duy trì tinh thần của các tác phẩm gốc đem đến cảm hứng cho chúng; loại thứ hai hoàn toàn ngược lại, đem tất cả tinh túy bao đời mà các tiền bối làm ra để xào nấu và biến chúng thành những trò bựa không thuốc chữa. Jazzpunk chính là loại thứ hai, nhưng tui phải công nhận rằng để nấu một nồi lẩu tả pí lù mà nó vẫn ngon, vẫn chất như Jazzpunk, không phải chuyện dễ đâu à nghen.
Kể ra thì tui vốn dĩ không phải là kiểu fan hay châm biếm hay troll thứ mình thích, thêm nữa tui đã bị ngộ độc quá nhiều các thể loại troll không đẳng cấp nên vốn dĩ tui không có chút lòng tin nào với Jazzpunk. Tình cờ hôm nọ, tui thấy đứa bạn thân ngồi chơi cái của nợ này, tui tò mò nên mới ngồi xem và vỡ lẽ ra rằng nó quá sức bá đạo, tới mức tui cười xém té ghế chục lần.
Đồ họa đỉnh cao, chắc vậy...
Nhìn sơ bộ qua Jazzpunk chắc không ai nghĩ rằng nó là cái game ra đời vào những năm 2014, khi mà tổng quan màu sắc thiêt kế của nó kiểu bình thường đến mức tầm thường. Toàn bộ nhân vật được vẽ theo kiểu khối hộp, tuy chưa đến nỗi khối ô vuông như Minecraft nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Cảnh vật phông nền thì lại tối giản, màu sắc chuẩn "xì tai" em tập tô màu, màu nào ra màu nấy không hơn không kém. Thế mà không hiểu sao tui lại bị cuốn hút ngay vào cái phong cách không có gì tầm thường hơn như vậy, rồi dần nhận ra bên sản xuất quá là thâm hiểm khi dễ dàng khiến người chơi như tui, như anh em Mọt Game về sau có thể nghiện luôn cái kiểu "lố lăng" của Jazzpunk khi mà có thể không game nào dám vẽ như nó.
Nhìn riết bị ghiền
Âm nhạc trong Jazzpunk thì có được đầu tư nhiều hơn cơ mà vẫn sẽ khiến người chơi cảm thấy bị trêu ngươi. Các âm thanh trong game giống như chủ yếu được lấy ra từ các bộ phim thời cũ, từ những show truyền hình, làm cho tui cảm giác như mình đang là nhân vật chính trong chương trình hài kịch nào đó. Game đầu tư hẳn cả phần lồng tiếng cho các nhân vật, công bằng mà nói thì các vai đều khá tròn trĩnh dù hầu hết các giọng nói trong Jazzpunk được biên theo xu hướng trào phúng và thậm xưng ít nhiều. Các cô nàng đều là chất giọng eo éo, mấy ông già thì lồm khồm, mấy gã trai thì kiểu cách đểu giả, mỉa mai được chút nào là mỉa mai cho bằng hết mới thôi.
"Nước đ*i khỉ đó chú."
Thật khó mà tin được sẽ có ngày một đứa chơi game vì nội dung như tui lại chơi được Jazzpunk mà thậm chí còn chơi rất hào hứng và đầy thích thú. Nếu phải chỉ ra cái gì quan trọng nhất trong Jazzpunk thì tui dám chắc chắn nó không phải là nội dung rồi. Tại sao ư? Vì Jazzpunk giống như một phép thử, với tất cả những trò điên khùng khả dĩ nhất có thể được nhào trộn và đóng hộp lại trong cái game này.
Kia là cái bông ráy tai, và kia là não của chúng ta bị ngoáy ra cùng
Nói như thế cũng có phần oan ức cho nó quá, ngẫm cho kỹ thì câu chuyện của Jazzpunk mở đầu thế này: thế giới trong game là thế giới giả tưởng khi Nhật Bản hoàn toàn chiến thắng Đệ Nhị Thế Chiến và biến thế giới thành một nơi vô cùng kì quặc (khi nói tới những trò kì quái thì còn ai qua được anh Nhật đâu nhỉ?) đầy máy móc công nghệ. Chúng ta sẽ vào vai Polyblank, chàng điệp viên bí ẩn được điều động để thực hiện những nhiệm vụ hóc búa và không giống ai từ kẻ mang tên The Director. Đó là những nhiệm vụ chả có tí logic nào và cũng không biết sẽ đem đến kết quả gì tốt đẹp cho thế giới, nhưng vì là một mật vụ mẫn cán, chúng ta sẽ vẫn phải làm. Từ đó những trò bựa sẽ bắt đầu.
Anh em có từng nghĩ đến việc một gián điệp siêu ngầu đi đập ruồi, hay giả gái để ve vãn mấy gã trai già trên bãi biển, rồi thậm chí chạy loanh quanh tìm cách đầu độc một gã cao bồi hết thời bằng... cá nóc. Đó chỉ là một phần thôi, vì Jazzpunk còn cho các đồng chí cơ hội làm 70 tỉ thứ khác trong thế giới của nó, nội dung rường cột vốn dĩ chỉ để đó giúp câu chuyện trôi đi, còn chơi thế nào, bựa ra sao thì tùy tâm cả nhà. Bản thân tui khi chơi đến hết game, cười sắp tét ruột thì lại nhận thấy cái Jazzpunk nó cũng phần thâm thúy lắm, nhưng biết đâu đó là do tui cả nghĩ. Anh em cứ chơi thử coi có thấy giống tui không hen.
"Chào cưng, nghề của anh là Phản Diện. Anh chuyên bắt cóc giết người..."
Một điều nữa tui phải nói, Jazzpunk là một game được tạo ra trên nền tảng rất nhiều cảm hứng từ các tác phẩm điện ảnh, game, sách... lẫn tinh thần cyber-punk với phong cách phim cũ, nên có lẽ với những ai thực sự đam mê và có kiến thức kha khá về pop culture sẽ cảm thấy game hay hơn nhiều. Tui không dám tự xưng có thể hiểu và kể tên hết những thứ mà Jazzpunk đem ra pha trò, nhưng vẫn có thể cười hả hê tức là khiếu hài hước của Jazzpunk không tồi tí nào.
Tui nghe cái nhạc nền nào đó vang lên
Một lần nữa tui lại cảm thấy khó hiểu với chính bản thân mình, vốn dĩ tui đâu phải là kiểu Mọt Game dễ dãi để mà bị một game như Jazzpunk chinh phục? Gameplay của Jazzpunk phải nói là loại gameplay lười biếng nhất quả đất. Chúng ta không cần phải làm gì nhiều, cứ đi rồi hướng dẫn sẽ đến, nghe không kịp thì nó sẽ hiện lù lù ra trước mắt luôn, khỏi sợ quên khỏi sợ hụt. Thế thì rốt cuộc có gì hay? Câu trả lời là đây: MINIGAME!
Jazzpunk đích thị là bữa tiệc thịnh soạn cho những kẻ mau nhàm chán với một kiểu chơi duy nhất, anh em hãy vững tin vì nó sẽ cho mọi người vừa chơi point & click, vừa chơi shooter, vừa chơi song đấu, thậm chí còn bắn Galaga nữa!
Nào mình cũng Wedding Qake
Nhưng cái gì cũng sẽ là con dao hai lưỡi, chính bởi thế nên tui mới nói Jazzpunk tài tình khi mà có thể nhét một cái lẩu với quá nhiều nguyên liệu như vậy mà vẫn khiến người chơi thòm thèm. Bí kíp của Adult Swim chính ở cách nhét từng minigame vào đúng chỗ, đúng lúc làm người chơi bật cười và chấp nhận nó, chứ không phải kiểu nhồi ốc với mật độ và thời điểm trớt quớt làm người ta phát ngán. Tui đã say mê với Wedding Qake của nó tới mức quên mất nhiệm vụ của mình trong cái khách sạn kia là để làm gì, hay phấn khích cầm vợt đập ruồi chạy đi để... đập từng người trên phố, cho tới khi bị bọn mặc áo choàng sấn tới xách đi.
Á chà chà con ruồi to quá!
Nói tới chuyện chạy rông đánh người, Jazzpunk thực sự cho phép bạn làm như thế. Đó cũng là một phần gia vị to lớn khiến Jazzpunk không tẻ nhạt và vô duyên (như vốn dĩ nó như thế). Khả năng tương tác của NPCs trong Jazzpunk rất lớn, anh em có thể thử chạy đi khắp nơi trong game để nghe mấy câu thoại "chát chúa" của chúng và cười một phen thật hả hê. Tui chưa bao giờ cảm thấy chán mỗi khi làm như thế, nhất là khi óc hài hước của bên sản xuất thật sự rất phong phú dư sức khiến chúng ta phải há hốc mồm.
Với tất cả những lí do trên, tui xin thẳng thừng tuyên bố Jazzpunk là thứ game vô cùng nhảm nhí, mấy anh em Mọt Game mà thích chơi game thật ý nghĩa thật ngầu thật đỉnh thì chơi Jazzpunk sẽ cảm thấy ức chế khó chịu vô cùng. Còn lại, mấy ông nào lâu lâu hết muốn nghiêm túc, hết muốn tranh đua ghê gớm, thì có thể qua Jazzpunk làm mấy trò bỉ bựa nhảm nhí, cười cho tét ruột trong tầm 3-4 tiếng đồng hồ rồi thôi, mình lại yêu đời đi làm chuyện khác. Cũng thi thú lắm đó!
Jazzpunk có thể chơi được trên PC lẫn Playstation 4, game có giá 15$.
Cấu hình game