Hẳn các bạn còn nhớ trong góc hư cấu về Pokemon lần trước, Mọt Game đã nói về mức độ ăn hại của Ash Ketchum nếu so với Red như thế nào, hẳn chúng ta đều đồng ý thằng ranh con 10 tuổi “vĩnh viễn” đó sẽ chẳng bao giờ trở thành một Pokemon Master từ giờ tới lúc chết được (hoặc ít nhất cho tới khi Nintendo cảm thấy hết kiếm tiền được với cái seri này).
Nhưng bỏ qua vấn đề Ash ngu si hết phần thiên hạ như thế nào, thì trong bài viết góc hư cấu lần này hãy đến với một chủ đề vui tính hơn, đó là tại sao mấy con Pokemon trong game lại có thể yên vị chịu để cho một thằng ranh con 10 tuổi điều khiển, trong khi hầu hết chúng nó đều có thể xếp vào dạng dã thú cực kỳ nguy hiểm hoặc sức mạnh bá quá cha nó thần thánh.
Đầu tiên cần phải nói rõ Pokemon là những con vật nguy hiểm vãi cả nồi ra, nếu so sánh với dã thú kiểu sư tử, hổ báo, chồn beo... gì gì đó thì lũ Pokemon phải xếp ở đỉnh của đỉnh chuỗi thức ăn. Trong bất kì tựa game nào và bất kì phiên bản nào, bạn chỉ cần mở Pokedex lên rồi lướt một lượt là sẽ thấy bọn quái vật này đáng lý chỉ nên xuất hiện trong game kinh dị mới đúng. Từ những game Pokemon đời đầu thì mấy con kiểu như Haunter (liếm nạn nhân tới chết) hay Kadabra là mấy đứa nhóc có năng lượng tâm linh biến thành.
Các game đời sau còn khủng bố hơn với các thể loại như Lampent thích hút linh hồn con người, Phantump là Pokemon bị ám bởi mấy đứa trẻ đi lạc rồi chết trong rừng... nhìn chung thì nó không được lành mạnh lắm nếu xét theo nhiều khía cạnh game cho thanh thiếu niên.
Đấy là chưa kể tới mấy dạng God Pokemon theo đúng nghĩa đen, có khả năng điều khiển không gian thời gian, vạn vật trong vũ trụ và bằng một cách thần kì thế méo nào đó, mấy con quái này vẫn chịu chấp nhận làm nô lệ cho bọn ranh con 10 tuổi để đi đánh nhau mua vui. Có khá nhiều kiểu nói vui giải thích cho vấn đề này, nhưng trong bài viết này thì Mọt Game sẽ làm rõ nó theo xu hướng khoa học hơn, vì thực ra con người trong thế giới này còn khỏe gấp tỷ lần Pokemon cơ.
Thực tế thì ở thế giới Pokemon thì con người khá là thích thú bạo lực, với việc là đụng chuyện khỉ ho cò gáy gì cũng sẵn sàng đòi đấu tay đôi với nhau mọi lúc mọi nơi. Cái môn thể thao mang nặng tính nô lệ hóa động vật này được tôn vinh tới mức độ muốn thành quốc game tới nơi, thực chất là mọi việc hơi phức tạp hơn thế một tí, vì không như thường thức Pokemon quá nguy hiểm, mà là do con người khỏe quá nên phải có thứ gì đó thay họ đập lộn.
Bạn có thể không tin nhưng ngoài bản tính vô dụng ra thì Ash (lẫn Red) đều khỏe như trâu, khỏe tới mức nếu so sánh ở lứa tuổi đó thì thằng ranh này phải dư sức đấm vỡ mồm bất kì ai nó gặp trên đường, kể cả người lẫn Pokemon. Kể cả trong anime lẫn manga hay game, thì cảnh tượng ai đó cho một con Pidgeotto đậu lên tay là rất thường thấy đúng không. Bạn có thể nghĩ lại việc này, khi biết con chim đó nặng sơ sơ chỉ có... 30 kg thôi, ở anime thì Ash cũng từng cho một con Fletchinder nặng 15 kg đậu lên tay.
Ash thể hiện sức trâu của mình khá thường xuyên, như việc thằng ranh đã nhấc một con Pignite với khối lượng hơn nửa tạ như người ta cầm thú nhồi bông. Hoặc ôm một con Larvitar nặng 72 kg kiểu giống như đang nựng chó cảnh, hầu hết đám Pokemon có thể tạo ra ảo giác là chúng dễ thương hoặc nhẹ cân nhưng thực ra không phải đâu. Hãy nghĩ tới việc tại sao bọn trainer lại có thể thuần hóa được lũ quái vật này, nếu không phải bọn nó khỏe ở mức hư cấu, tới độ kẻ vô dụng nhất là Ash cũng đủ sức làm trò này như bỡn.
Lý do mà tại sao trong Pokemon lại sử dụng từ “GYM”, vì lẽ dĩ nhiên bạn không đi tập “GYM” thường xuyên thì có mà nhấc được bằng nồi cái đám Pokemon này. Tại sao Ash không bao giờ cho Pikachu vào Poke Ball, lý do là vì thằng ranh đang sử dụng con chuột lông vàng này như một cái tạ vai di động (Pikachu nặng 6 kg). Trong một vài trường hợp khác Ash cũng rất thích “tập” bằng việc cho Pokemon ngồi trên lưng, như một con Froakie nặng 7 kg hoặc trường hợp khác là ôm Hippopotas gần 50 kg rồi leo núi như đúng rồi.
Trong suốt quá trình coi anime, thì chúng ta có thể thấy Ash thường xuyên ôm, ném, đỡ và cầm nắm mấy con Pokemon này, với trọng lượng dao động từ 10 tới 70-80 kg một cách không khác gì trẻ con đang chơi đồ hàng. Xét theo thực tế thì hãy tưởng tượng bỗng nhiên thằng em trai của bạn, đột nhiên một ngày đẹp trời nào đó bước ra đường rồi xách cổ một con chó Becgie về nhà như người ta xách cổ mèo... 100% con chó tội nghiệp đó có cho vàng cũng chẳng dám phản kháng.
Mức độ khỏe mạnh của Ash còn thể hiện rõ ràng nhất qua tập Pinch Healing, trong tập này thằng ranh đã ném hẳn một góc gỗ dài đâu khoảng hơn 4 mét qua suối để đỡ cho một con Bagon. Cần lưu ý ở đây là khối gỗ này đặc nhưng Ash cháu nó cầm và ném, xin nhấn mạnh là ném đi như kiểu vận động viên ném lao vậy. Bạn có thể tưởng tượng một khối gỗ đặc dài 4 mét nó có thể nặng tới mức độ nào, nhưng một thằng ranh 10 tuổi lại cầm lên rồi ném đi như vậy.
Kể cả một người không rành lắm về vật lý, thì cũng đủ hiểu lực tay phải mạnh cỡ nào để làm cái điều như vậy, nên nhớ trước đó thằng ranh còn cầm nó và chạy lấy đà nữa nhé. Giờ nếu chuyển cái khối lượng đó sang lực đấm tay, thì tôi đồ rằng sở dĩ con người cho Pokemon ra đập nhau, lý do chính vì họ sợ rằng với cái sức khỏe như Saitama kiểu này, thế giới sẽ diệt vong cụ nó luôn méo biết chừng.
Và bạn cũng đừng lấy làm lạ tại sao mà mấy con Pokemon khổng lồ và có lý lịch hoành tráng lại phải làm nô lệ cho con người, như đã thấy một thằng nhóc 10 tuổi đã khỏe như vậy, vớ vẩn nó lại tương cho vài đấm vào mồm thì lúc đấy chẳng còn huyền thoại gì cho nổi đâu. Thực ra thì tất nhiên với Ash lại là kiểu “đầu to óc quả nho”, vì mặc dù khỏe như vậy nhưng cháu nó chỉ mới vô địch có 1 lần sau hơn 20 năm đi bụi thôi.
Tới đây thì đồng bào cũng có thể hiểu tại sao Pokemon mặc dù nguy hiểm, nhưng con người trong game lại luôn dùng chúng nó nô lệ + thú cưng rồi chứ, đơn giản là hoặc là mày nghe lời, hoặc là mày sẽ răng môi lẫn lộn nhưng vẫn phải nghe lời.
[box background="banana" border="dark"]Nếu bạn là game thủ thì không thể bỏ qua Channel youtube hấp dẫn của Mọt Game: http://bit.ly/2ByvA1e[/box]