Như các bạn có thể đã biết thì tôi rất thích hư cấu một cách bậy bạ các nhân vật trong Pokemon, từ việc chúng nó là những đứa nhóc khỏe như siêu nhân, cho tới việc cháu Ash mất hơn một thập kỉ để có được chức vô địch đầu tiên hay hành trình tìm bố đậm chất NTR trong khi giáo sư Oak cứ lảng vảng trong nhà… cho nên không gì có thể ngăn cản tôi trong công cuộc đục khoét cái seri hay ho này.
Đề tài mà chúng ta nói tới trong hôm nay chính là Pokemon Trainer hay nhân vật chính trong tất cả các phiên bản game Pokemon mà bạn chơi. Đầu tiên tôi phải nói là thế giới trong Pokemon khá là dị, khi nó không có bộ luật bảo vệ trẻ em nào để ngăn cản chúng lao ra ngoài tự sát. Bạn thấy đấy khi trẻ con lên 10 tuổi ở thế giới này, thay vì một cái máy PlayStation, một cái xe đạp hoặc bộ xếp hình Lego gì đó, thì quà sinh nhật của chúng sẽ là chọn nô lệ để chuẩn bị bước vào hành trình khám phá thế giới.
Ở thời không của chúng ta, việc đưa một đứa trẻ 10 tuổi con chuột có khả năng giật điện 100 ngàn vol hoặc một con thằn lằn biết phun lửa dĩ nhiên không phải sự lựa chọn gì đó hay ho. Nhưng rất may trong thế giới Pokemon, đám này đã được thuần hóa để biến thành nô lệ và tuyệt đối nghe lệnh thằng nhóc 10 tuổi kia suốt đời. Giờ thì sau một màn dạo đầu đầy tình thân đó, cha mẹ sẽ rất hăng hái tống cổ nó ra đường để bắt đầu hành trình khám phá thế giới mà không một xu dính túi, không có bất kì kiến thức gì để tự vệ ngoài mấy quả bóng tròn tròn chuyên dùng bắt thú.
Giờ thì bạn có thể nghĩ thế giới Pokemon thật là đầy màu sắc và rất đáng yêu, nhưng đó là khi chúng ta chưa gặp những con Pokemon hung dữ to như cái xe tải, thứ sẽ giết bạn theo đúng nghĩa đen nếu lỡ dại nhìn vào mắt chúng nó. Thú thực thì con người ở cái thế giới này có vẻ bị lậm việc bảo vệ môi trường quá đáng, vì bọn họ rất hào phóng để đám thú hoang có khả năng giết người chạy tung tăng khắp trên đường đầy tự do, bất chấp việc con cái mình đang lủi lủi trong mấy bụi cỏ để kiếm chim tìm bọ.
Cơ mà nếu bạn xét tới việc khi lên 10 tuổi đám nhóc đã phải sống tự lập, thì việc này chắc cũng chẳng quan trọng cho lắm. Tiếp theo thì con người trong thế giới Pokemon cực kỳ hiếu khách, thí dụ bạn đang đi trên đường thì khả năng có một ai đó nhảy ra bắt chuyện là rất cao, bọn họ còn nhiệt tình tới nỗi mới câu trước chào hỏi thì câu sau sẽ rủ chúng ta đập lộn ngay. Nhưng do là những con người văn minh nên các cuộc so găng không giải quyết bằng tay chân, mà tất cả sẽ đem đám nô lệ Pokemon ra lãnh đạn giùm mình.
Mọi thứ thật là hòa nhã, tuyệt vời và tràn đầy tinh thần thượng võ, cho tới khi bạn nhận ra rằng kẻ thua sẽ phải móc tới từng đồng bạc lẻ đưa cho người thắng, cũng như cái giải đấu này hoàn toàn không có phân chia theo hạng cân. Theo bất kì cái định nghĩa về đạo đức nào, thì việc một người trưởng thành đi đập nhau với một đứa nhóc 10 tuổi chắc chắn là chuyện không thể tha thứ nhưng có vẻ trong Pokemon không ai quan tâm. Ở cái thời không quái dị này, bất kể là một anh trai cơ bắp cuồn cuộn cho tới một lão già hói đầu, thì tất cả đều có vẻ vô cùng hào hứng để đánh đập thằng nhóc đó không thương tiếc, sau đó là lột sạch tất cả những gì có gí trị trên người nó.
Và nếu bạn nghĩ bị đá ra khỏi nhà sống lang thang, thường xuyên bị đám người lớn trấn lột như thế vẫn là chưa đủ khổ. Vậy thì hãy nghĩ đến hành trình của nhân vật chính trong Pokemon là phải lấy đống huy hiệu của đám Gym Leader khắp thế giới đi. Lại một lần nữa tôi cần phải nhắc lại là người lớn trong Pokemon rất thích đánh đập trẻ con, vì nếu trên cương vị là người đứng đầu Pokemon Trainer một vùng thì cũng phải chọn đối thủ cho ra dáng. Chứ đâu có kiểu gọi Mike Tyson đấm nhau với anh “võ sư” dùng bóp dzú long trảo thủ nào đó được, mất tư cách chết.
Nhưng không, bọn Gym Leader này hoàn toàn thấm nhuần tư tưởng “tao sẽ vả vỡ mồm bất cứ thằng nào dám bước vào cửa”, cho nên là không hề có khái niệm nhường trẻ con ở đây. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cái công việc Gym Leader này cũng lắm rủi ro, vì bạn chỉ có thể đứng nguyên trong nhà và khả năng cao sẽ bị một thằng oắt con 10 tuổi nào đó vào đánh cho giãy đành đạch (đặc biệt phải cẩn thận với mấy thằng hay dùng miệng độn và sức mạnh của tình bạn).
Mà tôi cũng chưa hiểu lắm mục đích của việc này là gì, ngoài âm mưu dạy cho đám trẻ con trở thành siêu nhân hoặc lũ điên giết người hàng loạt. Hầu như game nào thuộc series này cũng gợi ý cho người chơi đi bắt đám Pokemon huyền thoại, những con thú được mô tả theo kiểu là nguyên nhân gây ra các thảm họa tự nhiên, xoay chuyển không gian thời gian hoặc quá đáng hơn là sáng tạo ra vạn vật. Giờ thì một thằng nhóc 10 tuổi trong người có đúng 20 đô vừa trấn lột từ đứa nhóc bắt bọ đi lạc, trong túi có hẳn 6 con Pidgey bắt được trong bụi cỏ ven đường sẽ làm cách nào để thực hiện đều này (?!!).
Trong hầu hết trường hợp kể cả có dùng mông để suy nghĩ thì cũng không bao giờ có cái mùa xuân tươi đẹp ấy nhưng dường như bố mẹ và người thân chúng nó hoàn toàn không quan tâm. Vì khi bạn đã tống cổ được con của mình ra khỏi nhà khi nó mới 10 tuổi, thì việc ủng hộ trò săn thần thú huyền thoại cũng chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi. Dù sao thì người đánh nhau với thú dữ kiểu gì chẳng toi, cơ mà đánh hổ rồi bị nó táp chết nghe vẫn oai hơn là bị chó dại cắn không có tiền chích ngừa nhỉ?
Mà có vẻ như thế giới cũng rất thích trò ngược đãi trẻ em này cơ, vì bạn có để ý là càng ở các Gen sau thì đám Pokemon càng trở nên kinh dị hóa hơn không? Đâu có thiếu những thứ quái đản kiểu hút hồn, đưa con người tới miền cực lạc hoặc ăn thịt sống… mức độ nguy hiểm phải nói là kể cả có cho đặc nhiệm SEAL trang bị đầy mình, cũng chỉ trong 1 giây là về với đất mẹ, chứ đừng nói là một thằng nhóc con 10 tuổi đang trong hành trình đi bụi.
Vậy nên với các nhân vật trong game vừa có số nhọ vừa “chó cắn áo rách”, thì đám Pokemon Trainer này khỏi phải nói là luôn luôn có một suất, dù sao thì tuổi thơ cơ cực như vậy chẳng trách tại sao nhiều đứa lại bị hoang tưởng lắm. Và đó cũng là lúc bạn chợt nhận ra thế giới Pokemon có gì đó rất sai trái.