Nếu bạn nói các game bom tấn bản thân chúng đã là tuyệt tác thì sai hoàn toàn, thứ gì cũng có thể thay đổi và đôi khi nó còn tốt đẹp hơn nhiều. Hãy nghĩ tới các hướng đi phát triển mới thay vì lối chơi cũ kĩ sẵn có, như thế có phải là sáng tạo hơn không.
Có thể bạn không biết nhưng tựa game Mario huyền thoại từng có một thời khốn đốn, nghèo tới mức ngay cả chủ tịch của nó còn bị chửi trước mặt nhân viên.
Thực tế nếu bạn để ý kĩ thì Resident Evil từ đầu tới cuối chỉ là những chuyện tình của các cặp đôi, hoặc là theo đuổi nhau hoặc là phản bội cho tới cuối cùng là ngoại tình, cắm sừng và nhiều nhiều thứ cẩu huyết khác. Bạn không tin ư vậy thì hãy để Mọt Game liệt kê:
- Resident Evil 2: Leon tìm cách lấy le với gái (Ada).
- Resident Evil 3: Nemesis theo đuổi người đẹp trong mộng Jill Valentine.
- Resident Evil 4: Hành trình tìm gái 10 năm bất thành.
- Resident Evil 5: Em yêu anh nhưng anh lại đi với con khác A.K.A Wesker X Chris.
- Resident Evil 6: Cẩu huyết vô số, cắm sừng vô số, phản bội vô số và thông dâm vô số.
Bạn thấy đấy từ đầu tới cuối chúng ta đều bị seri game bom tấn này bắt đi vòng vòng không kiếm gái thì cũng là để trốn trai, vì một điều thần thánh nào đó mà tất cả các mối tình trong game đều có kết cục rất bi thảm. Từ việc Leon bị Ada lừa vào tròng mất tiền mất bạc (nhưng vẫn không mất zin), cho tới Nemesis sĩ gái không thành bị chôn sống trong hầm acid hay Wesker tìm đường tới "cửa sau" của Chris suốt 20 năm ròng rã (để rồi cuối cùng ngậm ngùi nhìn trai đi với con khác).
Có thể bạn không biết nhưng tựa game Mario huyền thoại từng có một thời khốn đốn, nghèo tới mức ngay cả chủ tịch của nó còn bị chửi trước mặt nhân viên.
Nếu như Resident Evil chuyển thể loại thành game hẹn hò thì quả thật vô cùng sáng suốt, vì bối cảnh thật tuyệt vời khi bạn đúng nghĩa là tìm kiếm tình yêu giữa sự sống và cái chết, cộng thêm dàn nhân vật trai xinh gái đẹp có quan hệ chồng chéo lằng nhằng với nhau như mạng nhện. Tại sao Leon cứ phải cắm đầu theo Ada trong khi Claire và Ashley đang sờ sờ ở đó mời gọi, chắc chắn người chơi sẽ thích thú việc được tự tay chọn gái (hoặc trai), chứ không phải chỉ lo chạy trốn Zombie chứ.
Và nếu như Resident Evil là game hẹn hò thì nó thậm chí còn hardcore hơn bất cứ thứ gì bạn từng chơi, với các nhân vật đều có khả năng cắm sừng lẫn nhau rất lớn khi mức độ tình cảm trong game nhiều chỗ vô cùng mập mờ, đi kèm vô số bonus giữa con người cùng quái vật đúng nghĩa đen. Viễn cảnh Wesker có thể tự tin đi mồi chài Chris thật sự vô cùng tươi đẹp, đi kèm các cảnh tượng hay ho về xúc tu và đột biến, bạn không tò mò muốn biết Mr.X và William Birkin trong lốt G.Monster sẽ đẻ ra thứ gì sao, thế nên Resident Evil chắc chắn nên có DLC chuyển thành game hẹn hò.
Như tôi đã nói nhiều lần thì Pokemon mà một thể loại game vô cùng đặc dị, khi nó đi ngược lại tất cả những gì mà chúng ta thấy. Mang tiếng là game phiêu lưu và chiến thuật, nhưng Pokemon chỉ mang lại cho con nít mặt tối của xã hội, cũng như các ví dụ về hướng nghiệp vô cùng trực quan. Pokemon Master chính xác là đám nuôi dạy, thuần dưỡng và nô lệ hóa thú vật… khi mà người chơi liên tục tìm cách bắt sống Pokemon, ném chúng vào các trận đấu thừa sống thiếu chết và vứt đi khi không cần nữa.
Mặt tốt của việc này là bạn được du lịch khắp nơi, khám phá những vùng đất chưa ai biết và được xã hội vinh danh. Nhưng mặt xấu là khả năng bị gia đình ruồng bỏ, người yêu li tán và có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào, vấn đề khác là bạn sẽ phải lên đường đi bụi từ năm 10 tuổi mà không có bảo hiểm, có thể bị cướp sạch tài sản nếu đập lộn không thành. Tất cả những khó khăn đó chỉ đổi lại bằng việc đi sưu tập thú cho mấy thằng cha mọt sách trong phòng thí nghiệm, nó cho thấy rằng hư danh đôi khi khá là vô nghĩa.
Fall Guy chơi thì cũng vui thật đấy, nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng đám nhân vật mình đang điều khiển thực ra là phải chịu tra tấn liên tục không.
Nhưng trong Pokemon thì nghề nghiệp nghe có vẻ ngon lành nhất là Gym Leader lại là thứ bất ổn nhất, bạn có thể nghĩ rằng thủ lĩnh cộng đồng Pokemon một khu vực hẳn sẽ rất ngầu lòi và lương cao nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại. Gym Leader phải luôn túc trực tại căn cứ 24/7, chấp nhận lời khiêu chiến của bất kì thằng ất ơ nào, chỉ được dùng một số lượng Pokemon vô cùng hạn chế và ngu ngục nhất là chúng hầu hết đều cùng hệ. Điều này thì nghe có vẻ như rất nhân văn, khi một người mạnh mẽ chấp nhận hạ mình để hướng dẫn cho lớp trẻ.
Nhưng mà đời không bao giờ ngon lành như vậy, vì kể cả là bạn có làm Gym Leader đi nữa thì chỉ cần một trận thua là xong phim luôn khỏi lằng nhằng. Công việc nghĩ lại thì lương đã chả có nhiều, rủi ro thì cao, đánh thua một phát là bị tống cổ ra đường và thất nghiệp luôn. Pokemon có thể chuyển cốt truyện một chút theo góc nhìn của Gym Leader, từ lúc bọn họ được vinh quang cho tới khi bị một thằng ranh mang mác “người được chọn” cho vào thùng rác. Bài học rút ra ở đây là, bất kể bạn tài giỏi tới đâu nhưng khi mà “nhân vật chính” (COCC) xuất hiện, thì cũng chỉ có cút đuôi mà đi thẳng thôi.
Riêng khoản lấy bối cảnh ở hậu tận thế thì đã đủ là game kinh dị rồi nhưng Fallout còn làm được nhiều hơn thế nữa cơ, vì chỉ cần lên google gõ dòng chữ “những địa điểm đáng sợ trong Fallout” là bạn sẽ có hàng rổ. Trong Fallout các Vaults được tạo ra không để cứu bất kì ai cả, nó thuần túy là một trò chơi tra tấn và thí nghiệm lên thể xác cũng như tinh thần của đám cư dân bên trong, bạn bảo đảm sẽ thấy ớn lạnh đến tận xương tủy với những Vaults nằm lẻ loi trơ trọi giữa hoang mạc, ẩn sau trong đó là các câu chuyện khủng khiếp.
Thứ đã ám ảnh rất nhiều thế hệ người chơi Fallout có thể kể đến Vault 112, nó được tạo dựng là một thiên đường ảo, nơi 85 con người kết nối sóng não của mình trong một hệ thống đặc biệt, được thiết kế để thỏa mãn bất kì mong ước nào. Nhưng người tạo ra nó tiến sĩ Stanislaus Braun lại có dự định khác, khi hắn có thể điều khiển thiết bị thực tế ảo này để tạo ra những kịch bản bệnh hoạn theo ý mình. Braun liên tục đưa các người dân của Vault 112 vào những cuộc sống ảo, tra tấn rồi giết chết họ trong giấc mơ liên tục hết lần này tới lần khác, sau đó xóa kí ức và làm lại từ đầu thuần túy là để giải trí.
Ngoài ra Fallout còn rất nhiều thứ khác đáng sợ như khu bảo tàng manocanh, lời tiên tri trên sóng radio về sự hủy diệt của thế giới, các Vault nói về những thí nghiệm vô nhân tính khác như thả 1 người đàn ông vào 999 người phụ nữ, Vault 106 cố tình thả thuốc độc vào hệ thống thông gió để khiến cư dân nổi điên, Vault 36 không có thức ăn dinh dưỡng mà chỉ có thuốc cùng đồ y tế, dẫn tới viện cư dân đã phải giết chết ăn thịt lẫn nhau trong cơ đói khát tuyệt vọng.
Cái đáng sợ của Fallout là nó không thể hiện hết ở mặt hình ảnh, người chơi sẽ có cơ hội tìm được những ghi chép, nhật kí còn sót lại của những cư dân trong từng Vault, tả lại chính xác mọi thứ đã diễn ra theo cách vô cùng rùng rợn. Nó tạo cho bạn cảm giác lạnh toát dọc sống lưng như một game kinh dị tâm linh vậy, Fallout vốn đã là một seri game bom tấn đỉnh cao lắm rồi, nhưng nếu nó thể xem xét phát triển qua mảng kinh dị thì chắc sẽ còn hốt bạc nữa.
Thực tế thì The Sims là con của EA và mặc dù tôi vẫn chửi bọn này từ năm này qua tháng nọ, nhưng có một điều phải công nhận là EA bào tiền cùng hút máu rất giỏi không có điểm nào để chê cả. Ngay từ phần mở đầu là mua game bạn đã thấy tiền quan trọng trong đời sống ra sao, khi bản game gốc của The Sim 4 chỉ có khoảng 230 ngàn, nhưng toàn bộ DLC của nó dài dằng dặc lên tới... hơn 10 triệu.
The Sim dạy cho bọn trẻ con rằng kể cả trong game thì không có tiền cũng chỉ là phường vô dụng, bạn muốn nuôi mèo ư – mua DLC đi, muốn đi học đại học hả - mua DLC tiếp, làm cho cơ thể thon gọn và đi tập Gym – DLC và DLC nhé. Chỉ có cái bản The Sim gốc cơ bản chẳng khác gì ăn bánh mỳ mà không có nhân vậy, thậm chí là còn chẳng có sữa mà chấm, DLC đem lại viễn cảnh khác tươi đẹp hơn cho game thủ. Nó cũng giống y chang cuộc sống thực vậy, không muốn đi làm mà đòi có tiền để hưởng thụ thì chỉ có ăn...
Khác những game mô phỏng kinh tế tầm thường khác, thì The Sim được EA tích hợp cơ chế “cân bằng tài chính” trực tiếp từ ngoài vào trong. Cái con số 10 triệu mà tôi nói chỉ là tương đối vì nó đã giảm giá theo thời gian, chứ có những cái DLC còn đắt hơn cả chính bản thân game khi lên tới gần cả triệu bạc. Nếu nói The Sim như một giấc mơ của một “tôi” khác trong thế giới ảo, thì bạn cũng phải bỏ tiền ra mà chăm sóc nó chứ, hay lại muốn bản thân ngoài đời đã vô dụng và vào trong game cũng vô dụng nốt?
Thế nên thông qua việc bán The Sim thì EA cũng dạy luôn cho bọn ranh con, đó là thú vui của mày đang hưởng thụ chính là tiền mồ hôi nước mắt từ cha mẹ - nói thực chứ phụ huynh nào mua hết đống DLC của game chắc cũng đau thận lắm. Chúng ta cần biết trân quý đồng tiền và sử dụng nó làm sao cho đúng đắn, mặc dù tôi không nghĩ là EA quan tâm lắm tới vấn đề này, bọn họ chỉ đưa ra gợi ý thôi chứ còn thực hiện là điều khác nhé.
Game phải là thứ để gia đình quây quần bên nhau thưởng thức, tận hưởng những phút giây đẹp đẽ cùng người thân, nhưng khi cần thì bạn cũng có thể dùng giáo cụ trực quan để dạy cho bọn trẻ con biết giáo dục không đúng cách sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào. God of War là ví dụ nhãn tiền nhất cho việc khi không thể nuôi dạy con cái ra hồn thì tốt nhất đừng có đẻ, vì như thế nó sẽ mang lại những hậu quả vô cùng thảm khốc.
Nếu bạn để ý thì hành trình của Kratos trên đỉnh Olympia chính là cuộc thanh trừng gia đình, khi thằng điên này đi gặp các thể loại họ hàng xa lắc xa lơ, anh em ruột thịt ông nội ông ngoại và các dây mơ rễ má bắn đại bác 8 vạn năm không tới... chỉ nhằm mục đích duy nhất là cho bố đẻ của mình lên bàn thờ chơi với gà luộc. Các nhà xã hội học thường nói câu khi trẻ con thiếu vắng tình thương cha mẹ, thì chúng sẽ có các biểu hiện tiêu cực và suy nghĩ lạc lối về nhận thức – đó chính là Kratos mà chúng ta thấy.
God of War game hướng tới giáo dục trẻ em thấy hậu quả thế nào khi gia đình bất hòa, chỉ vì ông cha già của bạn quất ngựa truy phong từ nhỏ và tìm đủ mọi cách để đưa thằng con vào tròng, thì nó cũng không đồng nghĩa với việc chúng ta đi lên Olympia tìm kiếm và tùng xẻo bất cứ anh em nào có liên quan. Một điều nữa là nhớ giữa mối quan hệ tốt với các họ hàng xa hay gần, đừng để rơi vào trường hợp của Zues khi bị cả cha, mẹ, vợ và cô dì chú bác các kiểu phản bội.
Kratos học hỏi rất nhiều từ người đi trước, nên sau khi gã có con đã cố giữ mức độ hòa hoãn tối thiểu để thằng ranh không nổi điên xiên bố lòi ruột như cách mình từng làm. Cuối cùng một mẹo nhỏ dành cho những ai thường xuyên đi làm xa lâu lâu mới về, thay vì gọi thẳng tên con trai mình thì hãy dùng một từ gì đó thay thế, như vậy nó vừa có vẻ ngầu lòi vừa có vẻ thân thiết, tránh trường hợp tên nó là Atreus mà lại gọi nhầm sang thành Loki thì đúng là thảm họa. Thế nên cứ "BOY!!!!!!!!!" cho nó lành, chẳng trật đi đâu được.