Super Mario Bros. chắc chắn là một game huyền thoại trên cả huyền thoại, nền móng cho cả một đế chế Nintendo mà chúng ta đã biết ngày hôm nay, nhưng tựa game này có rất nhiều bí mật hay ho mà không mấy người để ý, nó bao gồm cả khởi đầu nghèo khó cơ hàn suýt tí nữa thì bị tống cổ ra đường cho tới mặt tối kinh dị của Mario.
Đầu tiên hãy nói về nguồn gốc của cái tên Mario, tới giờ thì việc Mario là một gã thợ sửa ống nước người Ý có ria mép vô cùng sang chảnh là thông tin đại trà rồi, nhưng ít người biết nhân vật này thực sự được lấy hình mẫu từ người thật ngoài đời. Ban đầu thì chính bản thân Nintendo cũng không biết nên gọi nhân vật mới của mình là gì, những cái tên như Mr. Video, Jump Man hay thậm chí là Ossan (tiếng Nhật để chỉ mấy ông trung niên) đều đã thoáng qua đầu các lập trình viên… nhưng việc gọi game của mình là “Một ông già trung niên biết nhảy cao trong video game” nó là hoàn toàn thảm họa, cho nên một thứ gì đó ra hồn đã được nghĩ ra bởi chi nhánh Nintendo American.
Số là vào năm 1981 thì Nintendo American có thuê một nhà kho tại Tukwila, Washington để làm trụ sở mới, bọn họ lúc đó đang trong quá trình phát triển Donkey Kong và tình hình có vẻ không hay ho cho lắm. Vào một ngày xấu trời thì chủ đất lúc đó là Mario Segale đã đến thẳng “trụ sở” Nintendo để đòi tiền thuê đất quá hạn, Segale đã chửi té tát ngài chủ tịch Minoru Arakawa và hành động đó diễn ra trước toàn thể nhân viên, với một chất giọng vô cùng truyền cảm và nhiệt huyết của một chủ nợ lâu năm.
Chẳng hiểu là ban lãnh đạo của Nintendo lúc đó có phải bị ấn tượng bởi màn chửi bới này hay không, mà sau đó tên của Mario Segale đã được vinh danh trở thành tên của nhân vật mới – Mario như chúng ta đã biết (bản thân Segale cũng là người Ý). Về phần Mario Segale thì ông ta không hề biết việc này và hoàn toàn kín tiếng về sự kiện đã thay đổi hoàn toàn làng game nhưng trong một cuộc phỏng vấn vào 1993 thì lão chủ đất năm nào chỉ nói đúng một câu: “Tôi vẫn còn đang chờ tiền bản quyền đây”.
Bạn sẽ không thể tin được rằng một tựa game huyền thoại như Mario có đội ngũ “biến thái” cỡ nào, vì không những thiếu điều quịt tiền thuê nhà các đại hiệp đó còn tính quịt luôn tiền thiết kế hay sao đó. Như đã nói ở trên thì Mario ra đời trong hoàn cảnh đặc biệt, nó được phát triển cùng lúc với Legend of Zelda, nhưng khi mà Legend of Zelda đã chuẩn bị hoàn thành thì Mario vẫn còn là một đống hỗn độn.
Rất nhiều lập trình viên như Shigeru Miyamoto, Koji Kondo hay Hiroshi Yamauchi đều làm chung cả hai dự án này, bọn họ nhận thấy rằng nếu mình thiếu cái gì đó ở Mario thì thôi cứ móc từ Legend of Zelda qua cho nhanh. Do đó rất nhiều chi tiết của Mario là “hàng nhái lại” từ người anh em của mình, đặc biệt là mấy quả cầu lửa là được copy nguyên xi từ mấy cái hầm ngục của Zelda. Mà nhân tiện nói tới lửa, bạn có để ý rằng quả cầu lửa bắn ra từ miệng của Bowser thực ra đang bay ngược không, kiểu gì đó mà các đại hiệp lúc đấy lười tới nỗi còn chẳng thèm sửa cho nó mất thời gian.
Thậm chí tất cả mọi chi tiết trong game đều là đồ tái chế, nếu bạn để ý kĩ thì sẽ thấy các đám mây cùng cây bụi đều là từ một model gốc chỉ được chỉnh sửa màu. Lâu đài cuối mỗi màn chơi đều có một mẫu khác mỗi chỗ to hay nhỏ, về sau thì chúng được chồng lên nhau nhằm tạo hiệu ứng đánh lừa thị giác. Lý do là vì Mario chỉ có dung lượng vỏn vẹn 256 Kilobits hoặc 32 kilobytes nên người ta khó mà làm cho mọi thứ trở nên chi tiết được.
Fall Guy chơi thì cũng vui thật đấy, nhưng bạn có bao giờ nghĩ rằng đám nhân vật mình đang điều khiển thực ra là phải chịu tra tấn liên tục không.
Và giờ tới phần mà tôi thích nhất, bạn có biết giống như rất nhiều tựa game ra đời vào thời kì đồ đá, Mario cũng có một cốt truyện nền cực kì đen tối thiếu điều còn hơn cả phim kinh dị không, bảo đảm sẽ khiến bọn trẻ té đái ra quần. Bạn có bao giờ thắc mắc là mặc dù game luôn nói về “Vương quốc nấm”, nhưng thần dân của nó đi đâu hết cả rồi? Đó là vì không chỉ bắt cóc công chúa, King Bowser còn là một tên pháp sư đã sử dụng ma thuật hắc ám để biến người dân tại vương quốc nấm thành các đồ vật vô tri, chính xác là biến đúng theo nghĩa đen vì họ đã trở thành một dạng sống khác rồi.
Thực tế mọi thứ còn kinh dị hơn nhiều, trong chính bản hướng dẫn của game cũng có nói rõ những thứ mà Mario nốc vào người như nấm, hoa và ngôi sao đều là người thật, ngay cả mấy đồng tiền cùng các viên gạch cũng tương tự. Điều này khiến cho cái game tưởng chừng như là trẻ con này lại là câu chuyện của tên sát nhân hàng loạt, khi mấy viên gạch mà bạn phá rầm rầm trên đường không phải các kiến trúc bị bỏ dở, mà nó chính là những người dân vô tội của vương quốc nấm biến thành, nằm đó trong câm lặng đợi chờ cái chết. Điều khủng khiếp nhất ở đấy là trong game không hề cảnh báo hay gợi ý vụ này, tức là người chơi đã vô tình giết người vô tội mà không hề hay biết.
Điều này giải thích cho việc tại sao khi ăn đủ 100 đồng tiền thì Mario sẽ có thêm một mạng, đó chính là mạng sống của những con người vô tội hiến tế cho hắn. Đám goombas mặt xệ trên đường đi cũng tương tự, một số người dân bị biến thành quái vật để rồi trở thành bia tập bắn hoặc tệ hơn là bị Mario dẫm đạp tới chết. Điều khủng bố ở đây là bọn họ không thể nói, không thể biểu đạt và cũng không thể trốn chạy... bị mắc kẹt vĩnh viễn lang thang trong chính vương quốc của mình chờ đợi “anh hùng” Mario tới để kết liễu mạng sống.
Tên thợ sửa ống nước béo phị hoàn toàn không biết hoặc có thể là không quan tâm tới những tính mạng trên đường, khi hắn đã bị nàng công chúa xinh đẹp làm mờ mắt và sẵn sàng phá hủy tất cả mọi thứ cản trở. Tính sơ sơ thì mỗi vòng chơi Mario có thể đã giết khoảng từ vài chục đến cả trăm sinh vật vô tội, càng giết nhiều người Mario càng trở nên mạnh hơn và hắn hoàn toàn bị nghiện tới độ không thể dừng lại.
Nhân chính trong tất cả các game Pokemon đều là những đứa nhóc 10 tuổi, bước chân vào hành trình trở thành siêu nhân hoặc bọn giết người hàng loạt.
Và bạn hãy nghĩ tới việc tại sao Mario lại có thể sở hữu những kỹ năng bá đạo như biến lớn hay bắn ra lửa, đó không phải vì hắn được những người dân bị biến thành đồ vật ban phước mà tên béo này đã... ăn sống bọn họ. Vâng chính xác là ăn sống một cách đúng 100% nghĩa đen, vì không bao giờ có cái chuyện chỉ cần chạm vào là ma thuật hiện lên rồi chúng ta có siêu anh hùng biết bắn ra lửa cả.
Tới chỗ này thì chắc chúng ta cũng có câu trả lời cho việc tại sao công chúa lại khó kiếm tới vậy, vì rõ ràng Bowser muốn nàng ta phải chứng kiến "người hùng" của mình tàn sát dân chúng, kéo dài vô tận cuộc thảm sát này cho tới cuối cùng.
Bowser cố tình để đám dân thường trở thành điểm, tiền và sức mạnh mà Mario phải giết chết rồi ăn sống mới có thể lấy được không phải là không có lý do. Vì thực tế trong game bạn không thể chạy một mạch về đích mà không ăn bất kì thứ gì và không đập bất kì viên gạch nào được, Mario phải giết người để cứu công chúa nhưng hắn hoàn toàn thích thú với điều này giống y như người chơi vậy. Tại sao rất ít người biết tới cái bí mật khủng khiếp này mặc dù nó được in rõ ràng trong sách hướng dẫn khi mua game, đơn giản vì đám trẻ con đơn giản là vứt toẹt nó sang một bên mà bắt tay vào chơi luôn.
Ngay cả ở trong phần game gốc thì Luigi vốn cũng không tồn tại, đây có thể là một cái bóng của Mario được Bowser tạo ra để phá hoại gã béo mà thôi, vì trong bản game đầu tiên Luigi giống y hệt Mario chỉ khác mỗi màu sắc. Bản thân cái tên “Luigi” cũng là một từ trong tiếng Nhật đánh vần là Ruij, dịch thô thì có nghĩa là “tương tự”, cái này thì cũng không chắc là các lập trình viên lúc đó là do lười hoặc có dụng ý gì, nhưng dù sao thì bản thân Mario không phải là một game tươi sáng như bạn vẫn nghĩ, khi bản chất ra đời của nó đã cực kỳ quái dị rồi.