Tâm trạng và cảm giác của tui lúc này đang vô cùng khó tả, tui đã không hề chuẩn bị tâm lí để tiếp nhận những gì mà Désiré đem tới cho bản thân mình. Với lời đề tựa đầy hấp dẫn và giàu chất thơ mà Sylvain Seccia giới thiệu, tui nghĩ không ai trong các anh em Mọt Game ở đây có thể tưởng tượng được rằng Désiré sẽ khiến mọi người cảm thấy đau buồn đến mức nào.
Children of Zodiarcs là tựa game độc đáo kết hợp giữa chiến thuật theo lượt truyền thống và card game hiện đại.
Désiré kì thực chính là kiểu game khiến anh em chơi xong sẽ thấy như mình bị rút cạn năng lượng, giống như chính bản thân chúng ta vừa đi qua một cuộc đời thật dài thật mệt mỏi. Đó đích thị là cảm giác khi ta chuyên tâm đọc một thiên trường tiểu thuyết biến động mà đau thương. Tui đây hiển nhiên là bằng chứng sống cho tất cả những hệ quả ấy, nhưng dẫu có rã rời tinh thần đến thế nào, tui vẫn phải thừa nhận Désiré đáng để tất cả anh em một lần thử chơi.
Anh em sẽ rất dễ bị lừa (như tui đã bị) nếu lướt qua Désiré bằng đoạn giới thiệu mào đầu:
"Người thầy cất tiếng hỏi, vì sao Désiré không vẽ mặt trời giống như bao bè bạn khác, cậu ảm đạm trả lời: Mọi thứ trong em đều chỉ là đêm tối.
Hành trình của một cậu bé tên Désiré, sinh ra với căn bệnh mù màu và chỉ có thể nhìn thấy thế giới trong hai màu đen trắng..."
Tui là con người nhẹ dạ cả tin nên đã những tưởng Désiré sẽ kể câu chuyện gì đó thật cảm động kiểu tâm hồn cao thượng hay tinh thần con người phi thường này nọ, còn sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Thời gian và sự kiện của game được chia ra làm 4 cột mốc: 1992, 2003, 2011 và 2020 - tương ứng với từng giai đoạn trong cuộc đời của nhân vật chính Désiré. Cậu bé Désiré hiển nhiên mang số phận bất hạnh với chứng mù màu bẩm sinh, với những biểu hiện tâm lí phản xã hội vốn dĩ là di chứng từ cuộc sống gia đình lẫn môi trường đầy bất ổn. Thế nhưng điều sẽ khiến anh em Mọt Game nhà mình bất ngờ chính ở cách Désiré phản ứng lại với tất cả.
Ví dụ: Ở chương thứ nhất, năm 1992, tất cả những gì chúng ta làm đều xoay quanh vấn đề giúp Désiré thoát khỏi việc bị đứa bạn cùng trường bắt nạt vì nó biết được bí mật của cậu nhóc. Đây nghe như thứ xung đột nhàm chán nhất có thể thấy ở bất cứ cốt truyện nào song ở Désiré, vấn đề nhân - quả sẽ được khắc họa sâu sắc. Désiré không chờ đợi một ai đó tốt bụng đến cứu mình, có thể cậu đã từng chờ rất lâu rồi, đủ lâu để cậu nhận ra sẽ không có ai cứu cậu cả. Người mẹ bận bịu công việc, ông bố chăm chăm với đam mê nhiếp ảnh khỏa thân, hai bà dì chỉ chực chờ gấu ó, trường lớp đầy những đứa trẻ ích kỉ cùng thầy cô giáo hà khắc, ngay đến cả vị bác sĩ tâm lí đáng kính của Désiré cũng chỉ là một gã dâm ô đạo đức giả không hơn không kém. Mọi người sẽ cảm thấy không khí chùng xuống và tim cứ nguội lạnh dần theo từng lời dẫn mà game đưa ta đến, nơi hiện thực xấu xí của cuộc sống được phơi bày hết mức.
Désiré ở thế giới đó chắc chắn luôn là con mồi yếu ớt, để sinh tồn cậu phải lựa chọn hoặc chấp nhận mãi mãi nằm cuối chuỗi thức ăn, hoặc trở thành con nhím gai góc để không kẻ nào có thể dễ dàng nuốt chửng. Ở đây, game đã cho Désiré lựa chọn thứ hai. Chúng ta sẽ từng bước chứng kiến gương mặt non nớt đó từ sợ sệt dần trở nên tàn nhẫn, lươn lẹo, đầy thủ đoạn để chống chọi trước thế giới xấu xí.
Tiếp diễn ở những chương tiếp theo, các anh em vẫn theo chân Désiré qua các chặng đường, tiếp tục gặp những con người lướt qua đời cậu, tổn thương cậu và bị cậu làm tổn thương ngược lại. Nó là một vòng lẩn quẩn, buồn bã và mệt mỏi nhưng không ai có thể dứt ra, vì cuộc đời lẫn con người cứ mãi tổn thương nhau như thế.
Désiré sẽ có những lúc khiến các anh em giật mình trước sự táo bạo của nó. Game chắc chắn không dành cho trẻ em dưới 16 tuổi khi nó liên tục đề cập tới các vấn đề bạo lực, tình dục, tệ nạn, phản đạo đức... và nó cũng đòi hỏi những người chơi tỉnh táo để thực sự nhìn nhận được vấn đề. Bản thân tui cảm thấy toàn bộ mọi chi tiết trong Désiré đều là một phép ẩn dụ, từ căn bệnh mù màu của cậu trai, những câu chuyện phiếm của kẻ lang thang bên đường, những nhân vật nhân dạng bình thường mà dị dạng nhân cách... tất cả đều là biểu trưng cho thứ gì đó to lớn hơn. Có thể đó chính là ranh giới đạo đức, sự mỉa mai những thói đạo đức giả che giấu dục vọng đê hèn, lối sống thực dụng xa hoa đến xem thường các giá trị nhân phẩm.
Bản chất Désiré nếu xét trên phương diện một game point & click đơn thuần thì có thể xem như ở mức độ từ hay đến xuất sắc. Khả năng tương tác của người chơi với môi trường lẫn các nhân vật trong game vô cùng phong phú khi hầu như mọi yếu tố trong game đều được tạo ra để mọi người có thể click và khám phá. Tui hoàn toàn ấn tượng với thời lượng các câu thoại lẫn lựa chọn đối đáp mà game đem tới. Không chỉ với vai trò dẫn dắt nội dung, những phần thoại này còn là manh mối lẫn chìa khóa để giải quyết những câu đố trong game.
Nói đến câu đố, Désiré quả thực có thể khiến các đồng chí lẩn qua lẩn quẩn suốt mấy tiếng đồng hồ mà không biết phải làm gì. Các yêu cầu trong Désiré kì thực quá trúc trắc lẫn đòi hỏi sự suy luận cao, chưa kể đến việc anh em phải siêng năng đọc chữ để tìm được câu đối đáp hợp lý nhất, dẫn đến kết quả chính xác cho vấn đề đang đặt ra. Chẳng hạn như có một đoạn Désiré cần một quyển sách, nhưng một nữ sinh khác đang giữ nó và khăng khăng không chịu đưa ra. Chúng ta sẽ phải trò chuyện và tìm cách khơi gợi để biết được con bé ấy đang thích một đứa trong lớp, rồi ta lại câu dẫn đem thằng bé mà nó thích ra làm mồi nhử để con bé hứa đưa sách cho mình. Chưa kết thúc ở đó, để có được sự giúp đỡ của thằng bé kia ta phải "hối lộ" nó bằng một quyển tạp chí, chúng ta phải xoay xở thế nào để có được quyển tạp chí đó từ lão bán sách khó chịu trong tình trạng không có xu nào.
Chỉ sơ sơ thôi ta đã thấy sự nhập nhằng rối rít đan xen của những công việc phải làm, đó là tui chưa nói đến việc phải lựa chọn sử dụng những vật dụng gì trong tình huống nào, với ai cho hợp lí. May mắn thay A.I của các nhân vật trong game cũng không cao, nên dù anh em có nói đi nói lại một nội dung để tìm ra câu trả lời chính xác, nó vẫn không ảnh hưởng đến thái độ nhân vật và kết cục của game. Thật lòng mà nói, tui đã phải gãi não không dưới 5 lần mỗi khi đụng phải vấn đề, vì anh em sẽ phải lục lọi tất cả những thông tin manh mối đã nghe đọc, sàng lọc thật kĩ lưỡng mới có thể tìm ra hướng giải quyết cho các câu đố.
Nội dung đã nặng nề mà còn thử thách tinh thần kiên nhẫn của người ta, Désiré thiệt là biết trêu ngươi!
Như một thước phim sẽ là từ miêu tả hợp lí dành cho Désiré. Chỉ sử dụng tông màu đen trắng đúng như cách nhân vật chính nhìn nhận thế giới song game lại khiến tui cảm thấy nó vô cùng sống động. Anh em sẽ cảm nhận điều đó khi bước ra những cảnh đường phố với một con mèo lười ngáp ngắn dài, vài tấm áo bay phần phật trong gió hay chỉ đơn thuần những nhân vật liên tục chớp mắt và thay đổi bộ dạng.
Phong cách tạo hình của Désiré mang đậm nét hoạt hình phương Tây, đặc biệt là các truyện tranh Pháp với nét vẽ thanh mảnh nhân vật cao dài. Có thể chính vì nó mang hơi hướm Pháp quá nhiều nên tui càng cảm thấy nó quái đản biến... thái. Không mấy game vẽ hình dễ thương như hoạt hình con nít mà lại lôi mấy cái chủ đề khủng khiếp như vầy vô đâu, Night in the Woods chắc cũng thua một phép nếu xét về độ đen tối.
Thú vị hơn khi ngoại trừ đoạn giới thiệu đầu có giọng lồng tiếng, còn lại toàn game không hề có một giọng thoại nào của nhân vật dù họ vẫn nhép miệng. Tiếng nhạc u ám buồn thảm, màu sắc trắng đen trên nền nhạc không lời không khỏi khiến tui liên tưởng đến mấy bộ phim câm ngày xưa. Trông vừa nghệ thuật mà lại vừa ghê ghê.
Phải thú nhận một điều, tui vẫn chưa chơi hết cái Désiré này đâu. Tui biết có người bảo game này rất ngắn, chơi tí là xong, nhưng tui chơi mãi 2 ngày nay mà không thể hết được 4 chương của nó. Đơn giản vì nó khiến tui buồn khôn xiết, cái cảm giác u uất của nó cứ bám dính lấy tâm trạng không chịu nổi. Thế nên, Désiré tất nhiên là một game hay cơ mà chắc chắn không thể hợp khẩu vị số đông. Nó chậm, nó buồn và đòi hỏi rất nhiều tập trung kiên nhẫn. Có lẽ tui sẽ chờ một lúc khác để có thể chơi hết, còn anh em Mọt Game có định liều thân chơi hết Désiré hay không?
Game có mặt trên PC và hoàn toàn miễn phí trên các máy di động iOS và Android.