Người ta hay nói rằng “nhất đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén”, thua trước sức mạnh kinh người của kẻ địch thì không bao giờ đau bằng thua vì bị người phe ta phản bội đâm sau lưng. Chính vỉ vậy, trong tất cả các loại kinh dị thì kinh dị nhất có lẽ là phát hiện ra chính người thân của mình là ác quỷ và căn nhà của mình chính là địa ngục trần gian.
Câu chuyện của Blame Him là một trường hợp như vậy.
Cô gái trẻ trở về căn hộ của mình sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cô bỏ mớ đồ đạc ra một bên và bắt đầu chăm sóc đứa con sơ sinh của mình. Lon sữa rồi bình sữa, những thao tác quen thuộc để cho đứa trẻ một bữa ăn mà cô đã lặp đi lặp lại thành thói quen. Trong lúc chờ con giải quyết bình sữa của mình, cô đi một vòng dọn dẹp lại căn hộ chật hẹp.
Trong góc phòng là tấm đơn ly hôn đã được điền đầy đủ với cái tên Elizabeth Isaac, có lẽ đây là lối thoát cuối cùng dành cho cô và đứa con. Chiếc nhẫn cưới của cô đã được tháo ra vứt trên ghế, viên kim cương đã không còn ở chỗ của nó nữa. Tất cả những gì tốt đẹp nhất với cô giờ đây có lẽ là đứa con đang nằm trong nôi kia. Cô đã giữ lại bức ảnh chụp kỷ niệm khi sinh nó trong bệnh viện như một điều tốt đẹp hiếm hoi trong đời mình.
Đứa trẻ đã xong bữa ăn, Elizabeth bế nó lên và nằm lên giường của mình. Cả 2 mẹ con cùng chìm vào giấc ngủ.
Một tiếng động lớn bùng nổ khiến Elizabeth choàng tỉnh và ngã lăn xuống giường. Một bức tường của căn hộ đã bị phá thủng và một bóng đen đã bế con cô đi khuất vào lổ thủng bỏ lại phía sau tiếng khóc của đứa trẻ nhỏ dần. Elizabeth vội vàng chồm dậy bò qua mớ đồ đạc trong phòng giờ đây đã văng tung tóe để chạy đến đường hầm vừa được đục trên tường kia.
Cô đuổi theo kẻ bắt cóc xuyên qua đường hầm đổ nát mà hắn vừa đục ra, nó dẫn xuống tầng dưới và từ đó hắn đi dọc theo hành lang ra cửa thoát hiểm. Trước cửa thoát hiểm loang lổ vết máu khiến cô càng kinh hoàng đuổi theo nhanh hơn nữa. Mặc dù đã đuổi theo cật lực như bóng đen kia vẫn đi trước Elizabeth một bước. Hắn xuống cuối tầng hầm rồi khóa trái cửa khiến cô không thể đuổi theo nữa.
Không có chìa khóa, cô gái chợt nhớ mình vừa chạy qua một cây đàn dương cầm cũ ở tầng trên. Cô liền trở lên và cố sức đẩy cây đàn nặng nề trượt xuống cầu thang. Cây đàn lao nhanh xuống và tông bung cánh cửa khóa ra giúp Elizabeth tiếp tục bám theo kẻ bắt cóc.
Con đường dài qua các hành lang dẫn cô đến một ngôi trường có tên Bloomsdale High School, bóng đen phía trước dường như không phải là người đã bắt cóc con cô mà là một gã cầm dao đầy sát khí. Theo sau hắn là các vết máu trải dài trông như hắn là một kẻ giết người hàng loạt.
Cô gái tiếp tục đi theo dấu máu mà kẻ lạ mặt kia để lại nhưng hắn đã đi qua một cánh cửa có khóa mã số. Elizabeth đành phải chạy vào các phòng học xung quanh để tìm gợi ý, thật may ai đó đã để lại các con số mật mã viết trên bảng của từng phòng học.
Vượt qua cánh cửa khóa mã, Elizabeth nhận ra gã kia thực sự là muốn tìm giết mình và hắn đi lòng vòng trong một căn phòng hẹp để tìm cô. Cô phải khéo léo bò vòng qua các kệ sách để tránh mặt hắn và tìm cách để mở cửa tiếp tục đuổi theo tên bắt cóc. Trong căn phòng chứa dụng cụ, Elizabeth tìm được một chiếc cờ lê và một mảnh giấy ghi chú giống như một mảnh ký ức của cô. Trong đó cô than vãn rằng bác sĩ trị liệu không thể giúp cô thoát khỏi hoàn cảnh khủng hoảng hiện tại. Cô hy vọng ông Jones sẽ giúp cô sau giờ tan trường.
Mang chiếc cờ lê đến một căn phòng kho khác, Elizabeth nhặt được một chiếc chìa khóa tủ có đánh số 220 . Cô dùng cờ lê tháo ốc giữ nắp ống thông hơi rồi bò vào đó quay trở lại khu phòng học. Trong ngăn tủ số 220 là một con gấu bông và một chiếc xà beng.
Đúng lúc này gã đàn ông tìm được cô, hắn từ xa chạy đến với con dao trong tay khiến cô phải quay lưng chạy về phía cửa thoát hiểm. Nhờ chiếc xà beng, cô cạy tung khóa cửa rồi lao vào trong. Elizabeth vớ ngay chiếc ghế ở gần đó chặn cánh cửa lại khiến gã đàn ông không thể mở được. Quá mệt mỏi, cô thiếp đi ngay trên sàn nhà.
Trong giấc mơ của mình, Elizabeth thấy cô đang đi lang thang trong một bệnh viện hoang vắng. Vượt qua các dãy ghế chờ khám bệnh, các phòng bệnh, lối thông gió và cuối cùng dừng lại ở một căn phòng rộng. Trong phòng có một nơi được quây 4 vách bằng rèm bên trong có tiếng trẻ con khóc và sau đó tiếng thét đau đớn của phụ nữ. Dường như đây là một phòng sinh nhưng sao lại quây kín và làm như dã chiến giữa một bệnh viện như vậy? Khi cô chuẩn bị rời đi thì phía bên kia cánh cửa xuất hiện một người đàn ông bí ẩn.
Elizabeth tỉnh dậy thấy mình vẫn đang nằm trên sàn với cánh cửa bị chặn bởi chiếc ghế lúc nãy. Cô tiếp tục đi xuống tầng hầm phía trước hy vọng sẽ bắt kịp kẻ bắt cóc con mình. Khi xuống đến bên dưới thì đúng là bóng đen kia đang đi ở phía trước nhưng hắn lại tiếp tục tạo rào cản chặn cô lại bằng các ống hơi nóng bị rò rỉ chắn ngang lối đi. Elizabeth lại phải lần mò trong các căn phòng của tầng hầm để tìm các van đóng hệ thống khí và ngắt nguồn khí để mở đường.
Hành lang dài và đổ nát của tầng hầm cuối cùng cũng kết thúc với một lối đi lên trên. Elizabeth thấy mình đang ở trong một căn nhà có kiến trúc khá cổ kính với nhiều phòng ngủ. Các mảnh giấy ghi chú trong các phòng cho thấy ông nội rất yêu quý cô và ủng hộ đam mê vẽ của cô bằng món quà là cọ và màu mới. Tuy nhiên ông đã qua đời. Còn cha cô dường như là một người đàn ông gia trưởng và thô lỗ, ông ta không thích cô vẽ tranh nên thường xuyên tịch thu các bức tranh mang đi cất giấu.
Mẹ cô thì tỏ vẻ dửng dưng, không bênh vực cô mà chỉ biết im lặng. Gia đình cô thường lục đục và bố mẹ cãi nhau đôi khi vì những chuyện rất nhỏ nhặt. Cô chỉ còn niềm an ủi duy nhất là các chị em khác trong nhà, họ bảo bọc nhau để sống những ngày tuổi thơ trong gia đình đầy bất ổn.
Elizabeth tiến vào một căn phòng và nhặt chiếc quả lắc đồng hồ trông có vẻ cổ kính, khi quay lại thì từ đâu xuất hiện một loạt hình nhân trùm khăn trắng chờ sẵn ở phía sau. Có tất cả 6 hình nhân nhưng một trong số đó trùm một tấm khăn đẫm máu. Cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng kinh dị kia và dùng chiếc quả lắc để sửa lại cái đồng hồ cổ mà ông nội rất yêu quý. Sau đó cô tiếp tục tìm ra bức tranh bị giấu của mình và đặt lại vào giá vẽ.
Có một tiếng động mạnh vang lên ở tầng trên, khi cô bước lên thì thấy cánh cửa phòng cuối hành lang trên lầu đã bị một thế lực nào đó thổi tung văng xa đến tận đầu bên này nơi cầu thang đi lên. Bên trong phòng là chiếc hộp chứa chìa khóa của lồng chim đặt trong phòng ăn. Với chìa khóa này cô có thể lấy được chiếc cần quay khởi động xe nâng ở nhà kho giúp đuổi theo tên bắt cóc. Nhờ sự giúp đỡ của xe nâng, cô trèo lên được kèo nhà rồi từ đó mở cửa chớp trên mái nhảy ra bên ngoài.
Elizabeth tiếp tục có một giấc mơ khác. Trong đó, cô thấy mình ra tay giết chết một người bị trói trên ghế và trùm khăn kín đầu.
Elizabeth quay lại hành trình của mình, cô thấy mình đang ở một khu rừng vắng đầy u ám. Chỉ có đá và cây, dưới đất ngổn ngang các thân cây ngã đổ như vừa trải qua một cơn bão. Chạy xuyên qua khu rừng, cô gái nhìn thấy một đốm sáng le lói phía xa. Đó chính là ánh đèn của một cửa hầm dẫn vào một vách đá.
Bên trong có vẻ là một khu căn cứ với nhiều phòng được xây bằng gạch đá phiến. Cô đi qua một căn phòng có treo 5 cái xác ngược từ trên trần nhà và đến một khu vực rộng. Tại đây lại xuất hiện một bóng đen khác rượt đuổi cô. Bóng đen này to béo và không cầm dao như gã trước đây. Elizabeth lần lượt chạy vào các phòng nhánh, dùng vật nặng chặn cửa rồi mở các cầu dao nhánh để khởi động cầu dao tổng bên ngoài.
Các ghi chú để lại cho thấy cô đã chán ghét cảnh bị bạo hành bởi ông bố và sự im lặng dửng dưng của mẹ. Cô gặp một gã đàn ông có phong cách gợi nhớ đến bố cô ngày xưa, điều này khiến cô cảm thấy thú vị. Khi cô gặp khủng hoảng chuyện gia đình và bị mất ngủ thì hắn mang thuốc ngủ đến để giúp đỡ.
Khi đã mở hết các cầu dao nhánh và chặn cửa không cho bóng đen kia quay vào ngắt chúng, Elizabeth bật cầu dao tổng mở cửa đi vào hành lang thang máy. Bóng đen phát hiện ra cô nên đuổi theo ráo riết phía sau nhưng cô đã kịp thời chạy vào thang máy và trốn thoát xuống tầng dưới.
Elizabeth tiến vào một khu vực kỳ lạ dưới hầm, nó có vẻ như là một tầng hầm cổ với gạch tường đã bong tróc. Bên trong là 2 căn phòng được bày trí khá giống nhau dạng một phòng học. Elizabeth đã dùng các món đồ bị vứt rải rác trong hầm để đặt lại mọi thứ ở căn phòng bên trái cho giống hệt với căn phòng bên phải.
Khi đã sắp xếp mọi thứ giống hệt nhau thì đoạn tường bị xây gạch bít kín ở hành lang bên ngoài bỗng dưng biến mất làm lộ ra một lối đi tiếp về phía trước.
Đường đi này dẫn vào một phòng giống như thư viện với dãy bàn dài và các kệ sách. Tuy nhiên gã đàn ông cầm dao lại xuất hiện và lùng sục khắp nơi tìm cô. Elizabeth lần mò lách qua gã đàn ông rồi tiếp tục chạy vào một đoạn hầm dường như là đang được xây dựng dang dở. Có rất nhiều phòng trống và đồ đạc ngã lăn lóc khắp nơi. Gã đàn ông cũng tìm tới đây và Elizabeth lại phải tiếp tục đi sang một khu vực khác để lánh mặt. Tại đây, cô gặp một cánh cửa bị khóa bằng xích và một ổ khóa riêng.
Cô đành phải vào 2 cửa khác ở gần đó để tìm cách mở. Khu vực đầu tiên là một căn hầm với tường ép lại theo thời gian, Elizabeth đã nhanh chóng tìm được công tắc để ngắt cái bẫy rồi mở cửa vào căn phòng bên trong lấy cây kềm cắt xích. Tại khu vực thứ 2, Elizabeth nhặt đủ các nút số bị thiếu và tìm được mật mã mở chiếc két sắt chứa chìa khóa cho ổ khóa còn lại trên cửa bên ngoài. Điều kinh khủng là cạnh két sắt có một bài thơ đầy bạo lực mô tả lại việc ông chồng đánh vợ và sau đó cắt lưỡi cô ta.
“Đầu tiên, tôi đấm vào mặt cô ta làm vỡ sống mũi
Sau đó tôi đấm thêm vài cái làm bầm mắt
Tôi dừng lại nhưng cô ta tiếp tục lải nhải
Thế là tôi cắt luôn cái lưỡi để cô ta khỏi nói nữa”