Nói tới LAN Game là nói tới một thời kì nhà nhà người người đổ nhau ra tiệm net (hay chính xác lúc đó gọi là tiệm điện tử thì đúng hơn), thực tế thì với điều kiện mạng mẽo cách đây gần hai thập kỉ thì việc bạn ngồi nhà và bật steam hay Playstation Network lên để online là điều gần như không tưởng. Tất cả các máy PC tại các tiệm điện tử đều có các cọng dây LAN để kết nối cho mọi người, cụm từ ON Lan hay đánh Lan cũng từ đây mà ra.
Bây giờ ra trường và đi làm cũng nhiều năm, việc mua một tựa game yêu thích không còn quá khó, thậm chí mỗi tháng mua vài game cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng lắm dù bóp tiền có hơi căng thẳng một chút. Nhưng cái cảm giác háo hức mỗi khi nhấn nút bật máy lên và bỏ đĩa game vào không còn nguyên vẹn như ngày xưa nữa.
Nhiều khi cũng chơi game đấy rồi lại quên ngay đấy theo kiểu một cô gái xa lạ mà bạn có thể gặp thoáng qua trong các bữa tiệc tùng ăn nhậu, có vui vẻ có hào hứng trong đêm đó nhưng chẳng thể đọng lại chút ấn tượng nào sau khi cơn say rượu tan biến như những đám mây xám trong một buổi sáng bình minh đầy nắng. Bây giờ đĩa game cũng bạc triệu chứ chẳng phải là rẻ rúng gì cho cam nhưng tại sao khi mua về chơi lại có cảm giác nhàn nhạt như vậy nhỉ? Hay là Mọt tui đã già?