Nói đâu xa, Sekiro: Shadow Die Twice vừa mới ra mắt cũng không tránh khỏi cái cảnh so sánh tương tự. Đương nhiên không tính nó là tựa game của From Software, cha đẻ của Dark Souls, nhưng kể cả trước khi ra mắt thì người ta vẫn chỉ quan tâm có một điểm duy nhất: Liệu nó có khó như Dark Souls hay là không?
Quay trở lại quá khứ một chút, ở cái thời đại mà đám game thủ như chúng ta cứ mặc định rằng game là phải dễ, phải có chỉ dẫn đầy đủ, phải nâng chúng ta như nâng trứng thì mới hút khách. Phải có phần hướng dẫn lúc đầu với đám kẻ thù ngơ ngác và chậm chạp như cái bị thịt để chúng ta tập “làm quen”. Rồi phần chơi phải từ dễ tới khó, với các đòn đánh phải như “gãi ngứa” lúc đầu kìa. Phải làm sao mà người chơi cảm thấy mình bá khí tuyệt đỉnh, cao cao tại thượng thì trò chơi nó mới hấp dẫn, nó mới xuất sắc, mới đáng móc tiền ra mua. Cho đến khi series Souls xuất hiện và tát sấp mặt bọn game thủ với dòng chữ ám ảnh YOU DIED khốn nạn tới mức không ít kẻ chịu không được mà xóa sạch cái game quái gở này.
Nói một câu công bằng thì ngày xưa không thiếu tựa game khó, ngay cả thời đại Dark Souls thịnh hành nhất thì game thách thức người chơi cũng không chỉ có mỗi con game của From Software. Ninja Gaiden là Hack ‘n Slash đấy, game thủ vẫn tạch như rạ thôi. Mega Man 9 là đi cảnh màn hình ngang đấy, có mấy ai chơi mà không chơi lại mấy chục lần. Cũ hơn chúng ta còn có cả Battletoads, còn nhớ cái cảm giác đánh hoài không biết khi nào trùm nó chết không. Đấy, kể sơ sơ thì thiếu gì cái tên tiêu biểu, thế mà người ta cứ thích đưa Dark Souls ra để so sánh mới lạ chứ. Vì điều gì? Vì đơn giản chúng nó “không khó”, hoặc đúng hơn là không bắt bạn phải tự làm khó mình ngay từ đầu.
Dark Souls thì lại khác. From Software quăng bạn vào một thế giới với không một chút chỉ dẫn, không một câu báo hiệu. Khi đó, đám game thủ vốn quen thuộc với sự hướng dẫn tận tình hay độ khó tăng dần bị shock. Từ một kẻ mà tựa game nào cũng có thể dễ dàng và nhanh chóng hoàn thành, một kẻ mà lần ngã xuống đầu tiên chỉ là khi đối đầu với những con trùm, bỗng không khác gì một thàng hề trước một con lính vô danh tiểu tốt. Bao nhiêu tự tin, bao nhiêu cao ngạo phút chốc hủy sạch trong tay bạn khi bạn chạm tay vào Dark Souls. Với một số kẻ, họ cảm thấy bị xúc phạm “tài năng” của mình vì một tựa game khó đến vô lý như thế. Nhưng cũng có kẻ huyết quản sôi sùng sục, muốn mau chóng phát tiết hoàn thành con game này. Có một cách lý giải khá là hợp lý cho chuyện này, chính là cái thiên hướng thích “tự ngược” của con người. Ấn tượng của Dark Souls sâu đậm đến mức mà dù chơi được hay không chơi được, ai cũng biết tựa game này là một game “khó”.
Theo lý thuyết tháp Maslow mà Mọt tui từng bàn đến trước đây, khi con người bắt đầu đủ đầy những nhu cầu cơ bản thì họ lại bắt đầu muốn chứng tỏ bản thân. Khi các nhà phát triển game muốn tựa game mình trở nên dễ tiếp cận đại đa số game thủ hơn, thì cùng lúc đó một phần game thủ lại cảm thấy mình bị bão hòa. Ngày xưa, việc xuất hiện một trò chơi đã khiến game thủ “đứng ngồi không yên” thì giờ đây việc phá đảo một hay nhiều tựa game nó trở thành một điều gì đó quá bình thường. Thế là Dark Souls lại được lần nữa được xem như một chứng nhận, một dấu hiệu của một game thủ đích thực. Cái mác “Hoàn thành Dark Souls” giờ như một miếng trang sức, một cái huân chương quyền lực để bắt đầu câu chuyện. Lướt một vòng Facebook không thiếu những cái post mà nơi đó lắm kẻ khoe khoang mình đã biết lộn vòng né đòn để có cái quyền bắt đầu câu chuyện, cái quyền để phán xét người khác hay tựa game khác. “Game này có khó như Dark Souls không?” hay “Game này mà khó gì. Chơi Dark Souls đi mới hiểu.”
Chi vậy? Mọt tui vẫn không hiểu tại sao lại làm vậy? Game ai người đó chơi, bản thân mỗi game lại có cái hay cái dở. Còn chưa tính đến nhu cầu chơi game của mỗi người cũng không giống nhau, vậy tại sao phải đưa một cái game ra làm quy chuẩn cho các tựa game khác? Nói đâu xa như Sekiro vừa ra mắt cũng bị so sánh với người tiền nhiệm, nhưng đến khi chơi vào rồi bạn sẽ thấy nó khó nhằn và khổ dâm ở một mức độ hoàn toàn khác, thứ mà những kẻ cứ ôm cái kiểu “khó” như Dark Souls sẽ chẳng thể nào trải nghiệm được. Cứ phải giống Dark Souls thế này thế nọ, giống Dark Souls thế lọ thế chai lại làm người viết nhớ đến một cộng đồng cũng mang tính “toxic” không kém: Osu.
Đương nhiên không phải ai cũng như thế, và Mọt Game cũng chả thể thay đổi quan điểm của mọi người được khi ngoài kia vẫn còn nhiều kẻ dùng Dark Souls như một thứ gì đó để thu hút view. Nhưng hãy nhớ nhắc Dark Souls một lần là lỗi của kẻ khác, nhưng nhắc Dark Souls nhiều lần quá thì là lỗi của bạn rồi.