Phụ Lục
[box background="peach" border="white"]
Ghi chú: Bài viết này được phóng tác theo trí tưởng tượng của tác giả - một bạn đọc đến từ Doom Giáo nên đừng ngạc nhiên khi thấy nhiều thông tin hơi lạ hoặc trái ngược với những gì Mọt Nghiêm Túc đã viết về cốt truyện Doom Eternal trước đây. Dù thế nào đi nữa, đây vẫn là một bài viết đầy công phu mà Mọt Game muốn chia sẻ cùng những bạn đọc khác.
[/box]
Ở vũ trụ vô tận này, những người Argenta như chúng tôi gần như là một thể duy nhất, nhưng tôi không nhớ từ bao giờ mà các vị thần Maykr xuất hiện trên hành tinh này, họ đến với sự hòa bình và trao cho cư dân chúng tôi kiến thức, vũ khí và công nghệ. Các vị thần Maykr còn sẽ cho thần dân chúng tôi một nơi ở trên thiên đường nơi gọi là Urdak nếu chúng tôi chịu phục vụ họ. Dĩ nhiên chúng tôi sẵn sàng chiến đấu vì họ, vì họ đã bảo hộ và giúp cư dân Argenta chúng tôi phát triển vượt trội.
Năm tháng trôi qua tôi cũng đã trở thành chàng trai trẻ khỏe mạnh và đăng ký tham gia huấn luyện khắc nghiệt để trở thành một Sentinel dưới trướng của các Maykr, bởi đó là niềm tự hào lớn lao khi được phục vụ Mẫu Thần vĩ đại. Trải qua bao khổ luyện tôi cũng được tuyển vào hàng ngũ các Night Sentinel, và nhận được sự kính trọng tuyệt đối từ dân chúng. Thế nhưng ngày qua ngày chúng tôi cảm nhận được sự quá đỗi buồn chán của việc phục vụ các Maykr, bởi chúng tôi chỉ đứng đó, chờ lệnh và tuân theo. Là một Night Sentinel được huấn luyện vô cùng khắc nghiệt, nhưng chúng tôi chưa một lần được phô diễn tài năng thực sự của mình.
Một ngày bình thường như bao ngày, một kẻ lạ mặt không phải cư dân của Argenta được tìm thấy. Anh ta cũng có vẻ ngoài khá giống chúng tôi, nhưng bộ giáp và thứ hắn dùng trông rất xa lạ. Ngay lập tức gã ngoại lai được giải đến trình diện hội Order of The Deag, tôi đứng phía ngoài và quan sát, trên người kẻ lạ mặt có khá nhiều máu nhưng những thứ máu đó lại không phải là máu của hắn, gã ngoại lai kia gần như kiệt sức, nhưng không ngừng lẩm bẩm Rip And Tear, Kill them All. Deag Ranak và Deag Nilox tiếp cận hắn, tôi không nghe rõ họ đã nói gì, nhưng dường như tôi hiểu điều tồi tệ sắp diễn ra với hắn.
Chiếu theo luật lệ vì hắn là kẻ ngoại lai không đến từ Argent D'nur, nên hắn được coi là tù nhân và phải vượt qua thử thách ở Đấu Trường Máu. Nếu hắn có thể vượt qua thử thách, tội lỗi của hắn ta sẽ được bỏ qua và được chiến đấu cùng chúng tôi trong hàng ngũ Night Sentinel đến cuối đời, còn nếu thất bại... hắn sẽ bị tiêu diệt.
Gã người ngoài không làm các khán giả của Đấu Trường Máu thất vọng. Hắn đánh bại tất cả những gì được đưa đến trước mặt, với một nguồn sức mạnh tưởng chừng bất tận và khiến người xem phải rung động. Không có gì bất ngờ xảy ra khi hắn ta rửa sạch tội lỗi của mình, rồi sau đó Khan Maykr, Mẫu Thần vĩ đại đã ra lệnh cho Deag Grav áp giải gã đó đến gặp bà.
Sau cuộc chiến ở Đấu Trường Máu, gã đã trở thành một thành viên trong hàng ngũ Night Sentinel. Chỉ huy Valen triệu tập chúng tôi lại và ông ta thông báo rằng kẻ ngoại lai đó giờ đã là người của chúng ta, thế nên chúng tôi sẽ thay phiên nhau dạy cho gã những kỹ năng của Sentinel. Nhìn quanh, tôi thấy không ít Night Sentinel thở phào nhẹ nhõm khi biết hắn đã là đồng minh bởi họ hết sức ấn tượng trước năng lực chiến đấu của hắn.
Mất nhiều tuần tập luyện có vẻ hắn ta đã học được ít nhiều kỹ năng chiến đấu của Sentinel chúng tôi và có vẻ như hắn không biết mệt là gì, những anh lính thấy hắn thú vị nên đôi khi đến gần và trò chuyện với hắn. Trong mọi cuộc trò chuyện gã luôn nhắc đến giống loài nào đó có vẻ rất khủng khiếp với tên gọi Demon. Hắn nói mình đã chiến đấu với chúng trong một thời gian rất, rất dài, và sẽ tiếp tục làm điều đó trong tương lai.
Các anh lính Sentinel có người tin kẻ không về câu chuyện này. Riêng tôi thì tin hắn vì một kẻ mạnh mẽ như thế không cần phải bịa ra một câu chuyện tầm phào để làm tăng sự nổi tiếng của bản thân. Tất nhiên thật may mắn khi hành tinh của chúng tôi vẫn bình an với sự chở che của các vị thần Maykr.
Cho đến cái ngày định mệnh mà lũ Demon thực sự xuất hiện. Bộ tộc Alorum tại khu rừng đá Obsidian là nạn nhân đầu tiên của đàn ác quỷ này. Chúng áp đảo họ bằng lợi thế số đông, quá nhanh để các Sentinel kịp phản ứng lại. Lúc này, tiếng gầm “Rip And Tear” vang lên, rồi đợt tiến công của lũ quỷ chợt dừng lại và vỡ nát như làn sóng chạm vào bờ đê. Tôi thấy máu và thịt của lũ quái trộn lẫn vào nhau rồi văng tứ phía, và một kẻ như vừa mới bò ra từ địa ngục xuất hiện phía sau lũ quái vật.
Đúng rồi, tiếng thét đó là của hắn, gã ngoại lai từng lầm bầm như vậy khi được tìm thấy trong tình trạng mê sảng và kiệt sức. Đó chỉ là trận chiến đấu tiên trong rất nhiều trận đánh sau đó với lũ Demon. Chúng tôi chịu những tổn thất hết sức nặng nề bởi chúng là những đối thủ hoàn toàn mới lạ, và chiến tuyến không ngừng thay đổi theo những trận đụng độ đẫm máu.
Có lẽ là chán ngán chuyện đánh mãi không ngừng, lũ quỷ đưa một con quái vật khổng lồ gọi là Dreadnough vào Argent D’Nur thông qua một cánh cổng dịch chuyển. Nó là một cỗ máy chiến tranh bằng máu thịt, và cơn khát máu điên cuồng của nó gây ra những tổn thất chưa từng có trong lịch sử của Night Sentinel. Các đoàn quân Night Sentinel không ngừng tiến lên, không ngừng ngã xuống, nhưng chiến tuyến cuối cùng cũng bị nó đẩy lùi đến tận thành phố Taras Nabad, nơi có Đấu Trường Máu mà gã ngoại lai từng thể hiện sức mạnh ngày nào.
Và kìa, anh ta bất ngờ trở lại! Trong tay của hình dáng quen thuộc đó là thanh kiếm thánh Crucible, thứ mà những truyền thuyết xa xưa của Argenta nói rằng chỉ có những chiến binh có dòng máu cao quý nhất mới có thể sử dụng nó. Bằng sức mạnh và sự phẫn nộ, anh ta đánh gục con ác quỷ to lớn và kết liễu nó bằng một nhát đâm trí mạng vào ngực. Những chiến binh Night Sentinel còn sống sót quỳ gối quanh anh ta, bởi họ nợ anh ta mạng sống của mình và của vô vàn người dân Argent D’Nur khác.
Với sự ủng hộ tinh thần mạnh mẽ từ hình dáng của Doom Slayer – tên gọi mới mà chúng tôi dùng cho anh ấy – xuất hiện trên chiến trường, chúng tôi bắt đầu chiến thắng. Khi có dịp để xả hơi, các nhà khoa học, kỹ sư của chúng tôi cũng bắt tay vào việc nghiên cứu và chế tạo những món vũ khí mới. Chúng tôi có được những cỗ máy Atlan vận hành bằng nguồn năng lượng địa ngục và chuyên đối phó những kẻ địch khổng lồ như con ác quỷ Dreadnough, để đảm bảo rằng thảm kịch ở Taras Nabad sẽ không diễn ra một lần nữa.
Trong những trận chiến đó, tất cả các chiến binh Night Sentinel đều phải gánh chịu hi sinh mất mát, và ngay cả con trai của chỉ huy trưởng Valen cũng hi sinh. Khi tang lễ được cử hành, tôi nhìn thấy đôi mắt vô hồn và chết lặng trên mặt của chỉ huy đáng kính, ông ta dường như không thể nói lên lời nào trước cái xác lạnh giá của con mình.
Với hận thù chất chứa và khát vọng sinh tồn, nhiều năm trời chúng tôi hăng say chiến đấu cạnh Doom Slayer, không thử thách nào chúng tôi không vượt qua, không kẻ thù nào chúng tôi không chiến thắng. Chúng tôi phản công sâu vào lòng Địa Ngục, tàn sát đàn ác quỷ và để máu của chúng thấm đẫm trên xứ sở quê nhà – nếu chúng có khái niệm quê nhà. Doom Slayer luôn có mặt trong những cuộc chiến đó, và chúng tôi hết sức tự hào được chiến đấu bên anh.
Trên một mảnh đất Địa Ngục được gọi là Nekravol, chúng tôi phát hiện ra một nhà máy chế tạo nguồn năng lượng kì dị mà hiện giờ cả binh đoàn Địa Ngục lẫn chúng tôi đều đang sử dụng. Thông qua nó chúng tôi quan sát được quá trình tạo nên đám Demon, những cư dân bị giết bởi những con quỷ thì linh hồn họ sẽ bị tách ra, trong khi thể xác lại tái tạo thành những con quỷ cấp thấp. Phần linh hồn sau đó bị hút lấy và tạo nên nguồn năng lượng cho địa ngục và theo như phân tích, những con quỷ mà các Sentinel chiến đấu chính là đồng bào của chúng tôi và nguồn năng lượng để chống lại những con quỷ cũng từ những người Argenta mà ra.
Nhưng phát hiện khiến chúng tôi kinh hãi nhất lại là công nghệ để duy trì các nhà máy này lại bắt nguồn từ các vị thần Maykr. Chứng kiến những điều kinh khủng vừa được phát hiện, tôi cảm thấy trong những con quỷ mình từng giết liệu có đứa nào là anh em, chiến hữu, đồng đội, bạn bè hay đồng hương của mình hay không? Thật là phũ phàng khi kẻ mà chúng tôi tôn thờ đang ngày đêm dùng chúng tôi như nguồn năng lượng để họ sử dụng.
Nhưng thông tin về cái nhà máy của điên cuồng và tội lỗi đó không được người dân chấp nhận. Họ đã sống quá lâu trên sự phồn vinh mà nguồn năng lượng đó đem lại, nên từ dân cư đến lãnh đạo đều không muốn tin vào sự thật này. Hơn thế nữa, Khan Maykr – kẻ mà chúng tôi từng gọi mà Mẫu Thần – sử dụng lời hứa về một Thiên Đường sau khi chết để lung lạc những kẻ đứng đầu Argent D’Nur, và không một hành vi xấu xa nào của bà ta có thể khiến họ đổi ý. Ngay cả trong hàng ngũ Night Sentinel cũng có vô vàn kẻ quay lưng và không chấp nhận sự thật này.
Giờ thì cao hơn cả vinh quang, cao hơn danh dự, cao hơn cả lời thề của một chiến binh, chúng tôi lao vào cuộc chiến chỉ vì bảo vệ lẽ phải. Bất chấp việc phải chiến đấu với những kẻ từng gọi là anh em, từng là đồng bào. Về mặt thiện chiến phe chúng tôi có những kỹ năng tốt hơn do đã theo ngài Slayer tham chiến qua nhiều phi vụ. Các Sentinel phe Khan Maykr không đủ sức để cả quân đoàn chúng tôi gục ngã. Chúng tôi chiếm ưu thế lớn do bên cạnh chúng tôi là chiến binh tài ba, đã từng đối đầu với những khó khăn còn lớn hơn nhiều như thế này. Mặc dù giành được chiến thắng, nhưng chúng tôi chỉ toàn cảm thấy đau thương, giá mà họ nhận ra những lời lẽ của Maykr là dối trá, rằng những thứ được hứa hẹn chỉ là phù du, dù họ có cống hiến hết mình thì họ vẫn sẽ bị đem đi làm nguồn năng lượng tiếp theo.
Phải hạ những kẻ từng là đồng đội đã không dễ chấp nhận huống hồ phải giết họ thêm lần nữa khi cái xác của họ sẽ được hồi sinh để trở thành Marauder. Chúng mạnh hơn lúc còn sống rất nhiều, trong khi quân số chúng tôi ngày một giảm vì khi những Sentinel chúng tôi chết đi, đồng nghĩa với sức mạnh của lũ quỷ ngày càng gia tăng. Ở phe kia khi các Sentinel của Khan Maykr chết đi, họ lại bị biến đổi thành dạng quỷ Marauder và trở lại chiến đấu một lần nữa.
Dù chiến cuộc không lạc quan, chúng tôi vẫn tin rằng mình sẽ chiến thắng, đế chế Argent D’Nur sẽ được khôi phục, xã hội sẽ trở lại trật tự vốn có của nó. Sự tin tưởng này đến từ một kế hoạch lớn của các giáo sĩ hội Deag, và nếu thành công chúng tôi sẽ chiến thắng một lần và mãi mãi: chúng tôi sẽ đi qua cánh cổng dịch chuyển mà họ mở đến Nekravol. Chúng tôi sẽ phá hủy nhà máy đó và đem bằng chứng về cho người dân nhìn thấy, hành tinh sẽ lại thống nhất như ban đầu.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, cánh cổng mà các Deag mở ra cũng đã triển khai sẵn sàng. Doom Slayer vẫn là người đầu tiên bước vào cánh cổng, còn tôi vừa hưng phấn lại vừa hồi hộp bước theo.
Nhưng bên kia cánh cổng đó không có điều mà tôi trông đợi. Không có đoàn quân Night Sentinel hùng dũng, không có nhà máy Nekravol, không có Doom Slayer dẫn dắt. Thứ duy nhất đúng với chờ mong là khung cảnh quen thuộc của Hell, nhưng sao chỉ có vài người đứng ở đây, còn ngài Slayer đã đi đâu rồi? Ngay cả cánh cổng dịch chuyển cũng đóng lại đằng sau lưng, và hi vọng của tôi cũng theo đó mà vụt tắt.
Rồi cả một binh đoàn ác quỷ hàng ngàn con xuất hiện. Chúng áp đảo chúng tôi bằng số lượng, xé tan hàng ngũ mong manh bằng vô vàn móng vuốt, răng nanh và những phép thuật hắc ám. Tôi không hình dung được làm sao mà mình vẫn còn sống sót, chỉ mơ hồ nhớ rằng có ai nào đó đã kịp thời kéo mình đi trước khi ngất xỉu vì những vết thương nặng. Chúng tôi nấp tạm trong một cái hang nhưng đã ba ngày trôi qua mà không một dấu hiệu nào cho thấy sẽ có quân viện trợ. Chúng tôi đã bị lừa, tôi còn không thể liên lạc được với những người khác.
Tình trạng vết thương của tôi bắt đầu chuyển biến xấu hơn còn người chiến hữu đã cứu mạng tôi giờ cũng vừa trút hơi thở cuối cùng. Argent D’Nur giờ ra sao? Doom Slayer đang ở đâu? Tại sao hội Deag lại phản bội? Hàng loạt câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi trong cơn nửa tỉnh nửa mê vì các vết thương cứ bòn rút chút sinh lực còn sót lại. Tôi không sợ chết, mà chỉ không cam lòng khi không được chết đúng như nguyện vọng. Tôi muốn chết khi anh dũng chiến đấu, chết vì đỡ cho ngài Slayer một đòn tấn công trí mạng thì lại càng hay. Tôi không muốn chết một cách vô ích vì bị kẻ nào đó lừa dối và phản bội như bây giờ.
Có tiếng gầm gừ của lũ ác quỷ bên ngoài cửa hang. Chúng không bước vào đây mà chỉ phát ra những âm thanh quái lạ, có lẽ là để gọi thêm đồng bọn. Tôi sẽ dành những phút sau cùng này để gom góp tất cả sức mạnh của mình trước khi bước ra ngoài, và cho chúng biết rằng tại sao các Night Sentinel lại là niềm tự hào của cả đế chế Argent D’Nur!