“Con nhỏ chết bầm, đưa vòng tay đây, bán để anh mày lấy tiền cưới vợ!”
“Bà già chết tiệt, đồ quý không để cho cháu trai mà lại tặng cho thứ lỗ vốn như mày, đúng là già rồi lú lẫn!” Mẹ nhéo lỗ tai tôi, quát lớn.
“Không được bán…” Tôi giãy dụa, nói.
Anh tôi lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tiền sính lễ của Tiểu Yến còn thiếu khoảng 70 triệu, bán cái vòng này chắc cũng vừa đủ. Mày không chịu đưa, là muốn anh mày không cưới được vợ phải không?”
Mẹ tức giận tát vào má tôi một cái thật mạnh. Tay của người nhà nông thường xuyên lao động sức rất lớn, bà cũng chẳng thèm nương tay, tát tôi hoa cả mắt, miệng rỉ máu. Nhưng tôi sống chết vẫn không chịu vòng tay ra. Nhân lúc mẹ vừa buông tay, tôi vội vàng vọt ra ngoài.
Cha tôi đang ngồi ngoài sân hút thuốc. Tôi rất sợ cha. Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng cười với tôi lần nào. Lần này ông từ thành phố trở về, cũng chỉ vì muốn sắm sửa sính lễ cho anh tôi. Nếu không vui, ông ấy còn đánh tôi để hả cơn giận.
Nhưng lúc này, tôi lại chẳng nghĩ được nhiều như vậy. Tôi vội vã trốn sau lưng cha, sốt sắng nói: “Cha ơi, bà nội nói rồi, không được bán cái vòng này đâu!” Tựa như cha là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
“Có cái gì mà không được bán, đưa cho mẹ mày mau lên.” Cha tôi nói một cách vô cảm.
Tôi lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, liều mạng lắc đầu.
Không được bán! Bà nội đã dặn rồi mà…
Bảy ngày trước, bà nội gọi tôi vào phòng, đưa chiếc vòng tay bà luôn đeo cho tôi. Tôi đột nhiên được bà thương thì có hơi giật mình. Tuy bà nội là người trọng nam khinh nữ, nhưng tính ra, trong nhà này, bà là người tốt với tôi nhất.
Nghe bảo, lúc tôi ra đời, cha vốn đã mang tôi đi cho người khác. Bà nội vượt đường xá xa xôi, đi hơn mười km đến hộ gia đình kia, ôm tôi về nhà. Lúc trước tôi bị sốt mãi không hết, cũng là bà nội dùng phương thuốc cổ truyền cứu tôi trở về.
Nhưng, từ trước đến nay, bà nội luôn để dành những thứ tốt nhất cho anh tôi. Chiếc vòng tay này, là vật bà quý trọng nhất. Anh tôi thường làm nũng với bà, xin bà để lại vòng tay cho anh. Không ngờ, bà nội lại tặng nó cho tôi. Tôi không dám nhận.
“Con nhóc này, cầm đi.” Bà nội nhét vào ngực tôi.
Lúc này tôi mới dám cầm. Sắc mặt bà trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Cháu gái à, những lời tiếp của bà, con nhất định phải nhớ kỹ.”
“Ngày 15 hàng tháng, con phải nhỏ một giọt máu lên chiếc vòng này. Cái vòng này phải dùng máu của chính mình để nuôi…”
Tôi không nhịn được hỏi: “Bà ơi, cái vòng này là gì vậy?”
Sắc mặt bà tôi nghiêm lại: “Cái vòng này là vận mệnh của nhà họ Trương chúng ta, nếu không có nó, nhà ta sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn.”
Giọng bà tôi đột nhiên trở nên thê lương: “Xuân Nhi, nếu con dám làm mất cái vòng này, bà biến thành ma cũng không tha cho con.”
Sau khi nói dứt câu, bà nội tôi đột nhiên qua đời, tựa như bị ai đó đột nhiên siết cổ lại. Trong lúc hoảng hốt, tôi thấy một bóng người đứng sau lưng bà. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, tóc dài che kín mặt…
Tôi sợ đến mức tái cả mặt. Vội vàng, mở cửa lao ra ngoài.
Bóng người kia cũng biến mất, tựa rồi những gì tôi vừa thấy, chỉ là ảo giác.
...
“Bà nội đã dặn, cái vòng tay này, không được bán, bán là nhà ta sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn!” Tôi hét lớn, gấp đến độ mắt cũng đỏ bừng.
Mẹ tôi bực bội: “Anh mày không cưới được vợ thì mới đoạn tử tuyệt tôn!”
Anh tôi bật cười: “Chẳng qua mày muốn độc chiếm cái vòng nên kiếm cớ thôi…”
Cha tôi đột nhiên nổi cáu: “Con lỗ vốn, mày trù tao hả!”
Nói xong, ông với tay lấy cây đòn gánh đặt tựa vào vách tường, đập lên người tôi.
Đau quá! Sẽ bị đánh chết mất!
Tôi bị đánh đau, không chịu nổi, la lớn: “Con đưa! Con đưa! Đừng đánh nữa!”
Ngày đó, sau khi bà đưa vòng tay cho tôi, tôi đã mang nó đi giấu rất kỹ. Mẹ biết vòng tay ở chỗ tôi nên cũng chẳng gấp. Sau khi an táng bà nội xong, mẹ mới bắt đầu đòi tôi đưa vòng tay.
Tôi lật ván giường lên, lấy ra một cái hộp… Anh tôi cầm cái vòng trong tay, vui vẻ đi ra ngoài, không ngừng nói: “Vậy là đủ tiền sính lễ rồi…”
Tôi nhìn theo bóng lưng của anh. Bà ơi, Xuân Nhi đã cố gắng hết sức rồi, con không thể làm gì khác… Là do bọn nhất quyết phải cướp nó cho bằng được. Tôi sờ lên vết thương đã kết vảy trên miệng mình. Tựa như nhớ ra gì đó, vội vàng bịt miệng lại.
Buổi chiều, anh tôi hớn hở quay về nhà. Mặc vest, chải chuốt bóng bẩy, cố ý lượn qua lượn lại bên ngoài vài vòng. Nhìn thấy tôi, trông anh đắc ý lắm: “Cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn, không thấy anh mày đang sống tốt à?”
Ánh mắt của tôi dừng lại sau vành tai anh trai, ở đó có một sợi chỉ màu đỏ, cực mỏng, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Quỷ giật dây, anh tôi đã bị theo dõi rồi…
Anh trai đột nhiên kề sát vào người tôi: “Con thối tha, mày định bán vòng lấy tiền, đi tìm cô Mai của mày đúng không?”
Cơn giận xộc lên não tôi, tôi đẩy mạnh anh ra. Anh trai không kịp phòng bị, bị tôi đẩy cho lảo đảo thì tức giận, la lớn: “Mẹ ơi, con nhỏ chết tiệt này làm dơ quần áo mới của con!”
Mẹ tôi lập tức vọt ra, cầm theo cây chổi, dùng sức quật lên người tôi. Anh trai thì đứng bên cạnh cười cợt, còn tôi thì chỉ biết cúi gằm mặt.
Nếu tôi ngẩng đầu lên, hai người họ nhất định sẽ nhìn thấy ánh mắt hận đến thấu xương của tôi.
Cô Mai… Loại súc sinh này không xứng gọi tên cô.
Cô Mai là nữ giáo viên từ thành phố về làng tôi dạy học. Cô khác với người trong làng, quần áo lúc nào cũng tươm tất, tóc đeo băng đô, mặt luôn treo một nụ cười rạng rỡ.
Cô rất lương thiện, đối xử với tôi rất tốt. Cô tặng bút và vở cho tôi, dạy tôi viết văn, mang đến cho tôi cảm giác ấm áp trước giờ tôi chưa từng được cảm nhận.
Cô ấy dạy cho tôi biết, hóa ra con gái cũng được yêu thương như vậy, dạy cho tôi biết, tôi không sai, người sai là cha mẹ tôi.
Học kỳ đó, là những ngày vui vẻ nhất trong đời tôi.
Cha vì mặt mũi nên mới cho tôi đi học, nhưng mẹ thì luôn cằn nhằn tôi đi rồi, trong nhà thiếu người làm việc. Cha nghe mẹ lải nhải mãi, cuối cùng cũng mặc kệ sĩ diện, ép tôi bỏ học.
Vì lẽ đó, cô Mai từng đến nhà tôi hỏi thăm vài lần, nhưng mẹ tôi thì chẳng quan tâm.
Cho đến một ngày, anh tôi từ trấn trên về, vừa hay gặp được cô Mai…
“Xuân Nhi, mày có chịu để cô Mai làm chị dâu mày không?”
Sau ngày đó, anh trai cợt nhả hỏi tôi. Tôi giả điếc, không trả lời anh ta.
Anh trai tôi là một tên vô lại, còn cô Mai… là tiên nữ giáng trần.
Tôi từng học được một câu thế này “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga” - Câu này để chỉ anh trai tôi.
Ngày nọ, mẹ tôi đột nhiên thay đổi thái độ, cho phép tôi đi học lại. Nhưng bà bắt cô Mai phải đến nhà một chuyến, nói là có chuyện muốn bàn với cô.
Tôi được đi học lại thì vui lắm, cả người ngập tràn hạnh phúc, nói chuyện này cho cô Mai. Cô Mai biết tin thì cũng mừng, kéo tay tôi đi về nhà.
Tới nhà, mẹ bảo trong nhà hết muối, dặn tôi lên cửa hàng tạp hóa ở đầu làng mua ít muối về. Nhưng mua xong, tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy về nhà.
Tôi gần như dùng hết sức lực của mình, từ trước đến giờ, tôi chưa từng chạy nhanh như vậy.
Tôi nghiêng ngả, lảo đảo về được đến nhà, thì thấy cô Mai đang nằm trong phòng anh tôi, quần áo xộc xệch. Trong mắt cô đã chẳng còn chút ánh sáng nào nữa…
Bầu trời ngày hôm đó, đặc biệt tối…
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời: “Cô ơi, người ác sẽ gặp quả báo, đúng không?”
Ngày hôm sau, anh tôi mặc một bộ vest mới, tóc vuốt keo bóng bẩy, trong tay còn cầm theo một túi đồ ăn vặt, quơ quơ trước mặt tôi: “Thèm không? Nhưng mơ đi! Cái này là cho chị Tiểu Yến của mày.”
Nói xong, liền hớn hở đi mất.
Ngày nào anh tôi cũng chạy đến nhà Tiểu Yến. Hôn sự của hai nhà đã bàn bạc thỏa đáng, chỉ còn chờ qua thất đầu của bà nội là có thể chọn ngày lành để đính hôn.
Mẹ tôi vui như được mùa: “Chuyện coi như sắp xong cả rồi. Chờ đến khi Tiểu Yến vào nhà, sinh cho mẹ mấy đứa cháu…”
Mẹ tôi hiển nhiên đã bị tương lai con đàn cháu đống trong đầu bà chọc cho vui vẻ, cười toe toét suốt mấy ngày liền. Tôi nhìn phía sau tai anh trai, sợi chỉ đỏ càng lúc càng đậm, cũng cười theo.
Trưa hôm nay, dì hàng xóm vội vàng chạy đến nhà, gọi lớn tên mẹ tôi: “Lai Đệ, Lai Đệ à, không xong rồi, thằng Minh Dương nhà em xảy ra chuyện rồi!”
Minh Dương là tên anh trai tôi. Mẹ tôi đang chẻ củi, hoảng đến mức suýt bổ nhầm vào chân mình.
“Minh Dương… xảy ra chuyện gì?”
Mẹ tôi mờ mịt hỏi, gương mặt tái nhợt, cơ thể mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Phải qua một lúc sau, mẹ tôi mới đứng dậy, khoác áo đi ra ngoài, tôi cũng bám theo sau.
Anh tôi bị một chiếc xe ô tô tông ở đầu làng.
Khi tôi và mẹ chạy đến nơi, anh trai tôi đã nằm trên mặt đất, cơ thể vặn vẹo, bên dưới toàn là máu, mặt mũi tái nhợt không động đậy, cứ như đã chết. Mẹ tôi vừa chứng kiến xong cảnh này thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh, chỉ có tôi đứng nhìn chằm chằm, cẩn thận quan sát. Có lẽ bánh xe đã cán qua nửa thân người dưới của anh tôi. Lúc bị cán, chắc anh phải đau lắm nhỉ?
Tôi dường như có thể tưởng tượng được cảnh anh ta gào thét, gương mặt méo mó vì đau đớn. Tôi vội vàng che miệng mình lại, sợ sẽ cười ra tiếng.
Số anh tôi vẫn chưa tận. Anh ta được đưa đến bệnh viện huyện cứu chữa. Tuy không bị tổn thương đến não và nội tạng, nhưng hai cái đùi coi như bỏ, sau này không thể đi lại được. Đấy là chưa kể đến, nửa người dưới của anh ta bị xe ô tô chèn qua, máu thịt lẫn lộn, sau này không thể có con được nữa.
Mẹ tôi nghe xong tin này thì lập tức hôn mê bất tỉnh. Cha tôi ngồi ngoài hành lang, hút hết điếu này đến điếu khác. Lưng cha khom xuống, giữa đám khói thuốc mờ ảo, nhìn mặt ông như già đi mấy chục tuổi. Hộ sĩ có đi ra nhắc nhở vài câu, ông cũng chẳng thèm để ý.
Sau khi tỉnh lại, mẹ tôi lập tức nhắc đến chuyện cái vòng tay: “Lời Xuân Nhi nói không phải thật đó chứ? Cái vòng tay sẽ không thật sự…”
Cha tôi nghe xong thì đột nhiên tức giận: “Con nhỏ chết bầm đó thì biết cái gì! Rõ ràng nó đang cố tình nguyền rủa nhà họ Trương của tôi!”
Cha càng nói càng giận, cuối cùng ông vung tay, tát mạnh lên mặt tôi: “Con nhỏ chết tiệt, lúc trước lẽ ra nên đem mày đi cho luôn chứ không nên ôm về! Mày là quỷ đến đòi nợ tao, tao đánh chết mày!”
Đau lắm. Nhưng buồn cười lắm.
Nếu bây giờ bọn họ tin lời tôi, chuộc vòng tay về, không chừng còn có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng, họ không tin. Vậy thì còn gì bằng~
Sau khi anh tôi tỉnh lại, biết được tình trạng của cơ thể thì không chấp nhận nổi, làm ầm ĩ muốn nhảy lầu, liều mạng lao ra ngoài cửa sổ.
Mẹ tôi vội vàng cản anh lại, quát cha tôi: “Cha thằng nhỏ, ông mau lại giúp tôi với.”
Cha tôi đứng yên không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Trương thì để nó chết đi cho rồi.”
Trên mặt mẹ tôi lộ ra biểu cảm không thể tin được, anh tôi cũng khiếp sợ chẳng kém. Cha cưng chiều anh ta từ nhỏ đến lớn, muốn cái gì là có cái đó, có thể nói là cưng như hoa như trứng. Mà hiện tại… Sắc mặt nhợt nhạt của anh tôi đã trở thành màu xám tro.
Cuối cùng anh tôi vẫn sợ chết.
Nghe cha nói vậy, anh ta đột nhiên không làm loạn nữa. Nhắm mắt nằm trên giường, dường như rất khó chịu, chân mày nhíu chặt, không ngừng lẩm bẩm gì đó, hoàn toàn chẳng còn vẻ đắc ý, kiêu ngạo trước đây nữa.
Rất nhanh, cả làng đều biết chuyện của anh tôi. Khi chúng tôi quay về làng, có rất nhiều người chỉ trỏ sau lưng cha mẹ tôi:
“Nghe bảo thằng con nhà Thản Sinh không có con được nữa rồi!”
“Tạo nghiệt mà, đoạn tử tuyệt tôn rồi còn gì.”
“Lúc trước nhà Thản Sinh liều mạng nghĩ cách sinh được con trai, nuôi hơn 20 năm chứ ít ỏi gì.”
Có người còn vui sướng khi thấy kẻ khác gặp họa: “Hahaha, bây giờ trong nhà Thản Sinh có tới hai đứa con gái cơ đấy.”
Mẹ tôi tức giận lao đến đánh nhau với người ta. Cha tôi không đến giúp, còn nói bà làm ông mất mặt.
Sang đến ngày hôm sau, nhà Tiểu Yến đến trả lại hết sính lễ cho nhà tôi. Ý trên mặt chữ, không có cưới hỏi gì nữa.
Mẹ tôi đương nhiên không chịu.
“Con bà thành ra thế này rồi, còn định bắt con gái tôi thủ tiết cả đời hả. Lai Đệ à, sao bà độc ác vậy? Tôi nói nè, bà là nghiệp chướng đó, hại nhiều đứa con gái như vậy, báo ứng cả đấy.”
Mẹ của Tiểu Yến không phải người dễ chọc, từng lời như đâm vào tim mẹ tôi, làm mẹ tôi không thốt ra được lời nào.
Giấc mơ ôm cháu trai của bà, tan biến như bọt biển.
Mẹ tôi đổ tất cả mọi sự tức giận lên chủ chiếc xe đã tông anh trai tôi. Chủ chiếc xe đó là người có tiền. Mẹ tôi mở miệng, đòi bồi thường gần 6 tỷ 9. Bà nói, có tiền rồi, bà sẽ dẫn anh tôi lên thành phố chữa bệnh, không tin là không chữa khỏi!
Nhưng chủ xe có chết cũng không thừa nhận, bảo mình không tông anh tôi. Kết quả sau khi điều tra cho thấy, người đã tông anh tôi không phải chủ xe, mà là thằng ngốc nổi tiếng trong làng. Thằng ngốc đó ăn trộm, lái xe tông anh tôi. Gia đình thằng đấy chỉ có một người mẹ góa phụ. Hai mẹ con sống trong một căn nhà ngói ở trên núi, nghèo có tiếng trong làng.
Cha mẹ tôi điên lên. Hai vợ chồng họ cầm cuốc không ngừng vụt về phía thằng ngốc, thằng ngốc nhảy trái nhảy phải bỏ trốn.
Tôi đột nhiên nhìn thấy sau vành tai của thằng ngốc có một sợi chỉ màu đỏ, như ẩn như hiện.
Quỷ giật dây.
Nó cũng bị theo dõi. Thằng ngốc này thế mà lại là…
Tôi không nhịn được nở nụ cười, dường như cảm thấy rất thú vị.
Theo dõi Mọt Game để không bỏ lỡ những bài viết hay về game nhé