Buổi tối, thôn Xương Lê âm u mờ ảo, một người đàn ông cõng con gái Phi Nhi chạy băng qua rừng cây, cố gắng cắt đuôi đám dân làng đang theo sát phía sau. Khi đến được cây cầu treo vắt ngang vách núi, người đàn ông thả Phi Nhi xuống, bảo cô bé đưa cây rựa cho ông rồi nhanh chóng chạy sang phía bên kia cầu, ông sẽ ở lại giữ chân dân làng rồi đuổi theo sau.
Phi Nhi dù lo cho cha, nhưng vì không muốn vướng chân ông nên vội vàng làm theo, lại không ngờ đó là lần cuối cô gặp cha mình. Ngay khi cô bé chạy qua đầu bên kia cầu, đám người do trưởng thôn Tiết Khải Bồi cầm đầu cũng vừa đuổi đến.
Biết mình không cách nào có thể đi cùng con gái, người cha cầm dao uy hiếp đám người thôn Xương Lê, tuyên bố chỉ cần họ dám đặt chân lên cầu, ông sẽ lập tức cắt dây, quyên sinh với họ. Trưởng thôn Tiết Khải Bồi thấy thế thì nóng nảy uy hiếp người cha, bảo làm vậy sẽ bị Minh Vương nguyền rủa, nhưng người đàn ông không nghe, một mực muốn bảo vệ con mình.
Tiết Khải Bồi cảm thấy không thể thương lượng được thì kích động người dân tấn công người đàn ông và Phi Nhi. Những gì cuối cùng Phi Nhi nhớ vào đêm đó là cảnh cha vì mở đường cho cô chạy trốn mà rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Phi Nhi khi đó chỉ mới lên sáu, mang theo chiếc trống bỏi cha tặng, cứ chạy trong vô định rồi ngã gục bên vệ đường vì kiệt sức. May thay, cô bé được người dân phát hiện đưa đến cô nhi viện, sau đó lại được một cặp vợ chồng nhận nuôi, đổi tên thành Ngu Kiển Phi. Có lẽ do chấn thương tâm lý nên sau khi lớn, Kiển Phi không nhớ những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, thậm chí ký ức về đêm định mệnh đó cũng trở nên mơ hồ.
Năm ngày trước, cô bỗng nhận được một lá thư nặc danh, nói rằng ở thôn Xương Lê có người thân đang chờ cô, kèm theo đó là chiếc trống bỏi từng xuất hiện trong ký ức mờ ảo, thành công khơi gợi sự tò mò của Kiển Phi, thôi thúc cô bắt xe quay về thôn Xương Lê, tìm kiếm sự thật về thân thế của mình.
Nhưng, hành trình quay về quê hương của Kiển Phi có vẻ không mấy suôn sẻ. Khi mới chạy đến phụ cận thôn Xương Lê, tài xế buộc phải dừng lại vì con đường trước mặt đã bị chặn. Sắc trời lúc này cũng ngả về chiều, đi đường vòng thì không tiện, tài xế lại không muốn dính dáng đến thôn Xương Lê nên đề nghị Kiển Phi tự men theo con đường núi cạnh đó để vào thôn.
Kiển Phi nghe vậy thì cảm thấy khó hiểu, hỏi tài xế tại sao lại không muốn dính đến thôn Xương Lê thì được biết, cách đây vài năm, trong thôn đó từng có tin đồn về một lời nguyền gì đấy rất đáng sợ. Cụ thể lời nguyền là gì thì ông không rõ, chỉ biết đám dân ở thôn Xương Lê bái tế một vị tà thần, sau đó bị thần trừng phạt, giáng lời nguyền xuống, khiến người dân ở đây sống không được thọ. Tài xế thấy Kiển Phi là con gái, một thân một mình đến nơi nguy hiểm thì không hay, nên khuyên thêm vài câu, nhưng không làm thay đổi quyết định của cô nên cũng đành chịu.
Sau khi tài xế rời đi, Kiển Phi đi theo đường núi đến thôn Xương Lê, vô tình tìm thấy một lều cắm trại chuyên dụng, bên trong không có ai, dường như đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Tìm kiếm bên trong lều, Kiển Phi biết được, lúc trước, có một đội thăm dò địa chất tên Lĩnh Dương đến đây thực nghiệm, họ từng gặp người dân thôn Xương Lê, biết được người nơi này thờ cúng một vị thần tên Minh Vương, nhưng lại không thể vào được trong thôn.
Có một làn khí độc bao xung quanh thôn Xương Lê, người của đội Lĩnh Dương gọi đấy là chướng khí, nhưng người dân trong thôn xem đó là kết giới do Minh Vương dựng lên để bảo vệ họ. Chỉ những kẻ hết lòng thờ phụng Minh Vương mới có thể vượt qua kết giới. Hiển nhiên, những thành viên trong đội thăm dò Lĩnh Dương không tin điều đó, nhưng chuyện kỳ lạ đã nhanh chóng xảy ra ngay sau đó.
Trần Học Phong, một thành viên của đội Lĩnh Dương trượt chân ngã xuống vực, người trong đội tìm kiếm liên tục suốt mấy ngày cũng không tìm thấy đồng đội mất tin, nghĩ rằng anh ta lành ít dữ nhiều nên đành từ bỏ việc tìm kiếm, thông báo Học Phong đã qua đời trong lúc làm nhiệm vụ.
Dù cảm thấy có phần đáng tiếc cho đội thăm dò địa chất Lĩnh Dương, nhưng hơn hết, dựa vào những thông tin họ cung cấp, Ngu Kiển Phi đã chế tạo được đèn cầy sáp ong để bái tế Minh Vương ở một ngôi nhỏ cạnh bìa rừng, thành công đặt chân đến khu vực phụ cận thôn Xương Lê.
Tuy nhiên, cây cầu treo - con đường duy nhất dẫn vào thôn đã bị ai đó chặt đứt, Kiển Phi cảm thấy cảnh này rất quen, nhưng lại không nhớ mình từng thấy khi nào nên đành tạm gác lại chuyện đó sang một bên. Bằng trí thông minh của mình, cô sau đó đã thành công kéo đổ một cái cây lớn, dùng nó làm cầu trèo sang bờ bên kia.
Lối vào thôn Xương Lê là một hang đá nhỏ nằm cuối đường mòn, bị chặn lại bởi hàng rào cọc nhọn do người dân trong thôn dựng lên để ngăn kẻ ngoại tộc xâm nhập, nhưng hiển nhiên, nói không làm khó được Kiển Phi. Chỉ mất vài phút để cô phá vỡ hàng rào phòng thủ, đột nhập vào bên trong hang động.
Cuối hang là một cánh cửa đá được khóa bằng cơ quan, Kiển Phi nghĩ người dân nơi đây rất ghét người ngoài xâm nhập, nếu không họ chẳng bày nhiều trò như thế. Nhưng được thôi, cô cũng chẳng ngán trò nào. Sau khi hì hục mở khóa cơ quan, cô cuối cùng cũng thành công đặt chân đến thôn Xương Lê khi trăng dần lên cao, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Thôn Xương Lê nhiều năm không có người ngoài đặt chân đến, chướng khí mù mịt, Ngu Kiển Phi vừa đặt chân vào thôn đã gặp phải một bà dì trung niên tên Văn Tố Anh. Bà ta nhận ra ngay cô là cô bé Tiểu Phi năm đó, lập tức tay bắt mặt mừng, khen Kiển Phi lớn lên giống mẹ.
Theo lời Tố Anh, mẹ của cô tên A Tình, còn bà ta là chị dâu của A Tình, tức mợ cô. Từ sau khi cha mẹ cô qua đời, cô thì mất tích, bà và chồng bà luôn giúp cô coi sóc nhà cũ, mong ngóng chờ ngày cô quay về. Vì không nhớ những chuyện xảy ra lúc nhỏ nên Kiển Phi răm rắp tin lời mợ Tố Anh, nghĩ rằng bà là một người tốt, đồng ý nhận lời qua nhà bà dùng bữa tối sau khi quay về thăm nhà cũ.
Đi vào trong thôn, nhà của Kiển Phi là căn nhà thứ năm phía bên phải, ngoài cửa treo cặp lồng đèn đỏ, chìa khóa nhà được giấu sau vách tường. Bên trong xây dựng theo phong cách tam hợp viện, chính giữa là một cái bàn đá. Khi đi một vòng quanh nhà, Kiển Phi tìm thấy bức tranh vẽ Minh Vương - vị tà thần mà dân làng thờ phụng, gã ta sở hữu thân hình hộ pháp, một tay cầm trống một tay cầm dùi, mặt mày dữ tợn vô cùng đáng sợ.
Trong nhà còn tìm được nhật ký do cha Kiển Phi để lại, qua đó biết được rằng, cha cô chính là chàng trai Trần Học Phong xui xẻo ngã xuống núi của đội thăm dò địa chất Lĩnh Dương. Chuyện là sau khi rơi xuống vực, cha cô may mắn sống sót, được mẹ cô là A Tình đưa về thôn Xương Lê chữa trị. Tuy chân phải bị tàn tật suốt đời, nhưng bù lại có được một người vợ vừa đẹp vừa nết na.
Đương nhiên, Học Phong từng nghĩ đến việc quay về báo bình an cho đồng đội, nhưng khi anh đến nơi lại chẳng thấy ai đâu, thầy dạy chữ trong thôn lại vừa qua đời, bên ngoài cũng chẳng còn gì để lưu luyến, Học Phong cứ thế ở lại thôn Xương Lê sống cùng vợ mình.
Về sau, anh kết hôn với A Tình, người dân trong thôn cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân này, trưởng thôn thậm chí còn muốn ra mặt ngăn cản nhưng anh trai của A Tình là Thiên Nhuận lại nhất mực ủng hộ em gái, còn nói rằng may Học Phong kết hôn với cô, nếu không…
Kiển Phi không biết nếu cha cô không lấy mẹ cô thì chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ biết 1 năm sau khi cả hai kết hôn thì cô ra đời, thái độ của người trong thôn mới dần dịu đi. Ban đầu, cha cô còn cảm thấy vui mừng, nhưng sau khi biết lý do, thì quyết định đưa mẹ con cô rời khỏi thôn Xương Lê, nhưng lý do là gì thì lại không được ông Học Phong đề cập trong nhật ký.
Kiển Phi chỉ nhớ, năm đó cha vì đưa cô chạy khỏi đám người trong thôn nên bị rơi xuống vực, chính miệng ông nói, người trong thôn đã hại mẹ cô, vậy mẹ cô đâu? Liệu bà còn sống hay đã qua đời?
Để tìm câu trả lời, Kiển Phi đã đi một vòng nhà kiểm tra, tình cờ tìm thấy căn phòng bí mật bị giấu sau tủ quần áo, cất giữ phần còn lại của quyển nhật ký, tiết lộ rằng, người dân thôn Xương Lê mắc một chứng bệnh lạ. Nhưng thay vì đến bệnh viện khám như bình thường, dân trong thôn lại cho rằng, đây là lời nguyền do Minh Vương gây ra.
Thế nên sau khi mắc bệnh, họ đều kéo nhau đến miếu Minh Vương bái tế. Kì lạ ở chỗ, sau khi cầu nguyện xong, bệnh của họ thật sự thuyên giảm. Đương nhiên, Học Phong không tin vào những chuyện phi lý như thế. Dù không rõ tại sao sau khi bái Minh Vương xong thì hết bệnh, nhưng anh cho rằng, nguyên nhân gây bệnh nằm ở nguồn nước của thôn.
Có điều, chưa kịp tìm hiểu rõ nguồn cơn mọi việc, mẹ của Kiển Phi đã mắc bệnh lạ. Người dân trong thôn bảo rằng đó là sự trừng phạt của Minh Vương. Đến lúc này, Học Phong mới biết, trước khi kết hôn, vợ anh từng bị trưởng thôn chỉ định làm Cổ Nương.
Theo truyền thống của thôn Xương Lê, Cổ Nương là tỳ nữ của Minh Vương, cả đời không được phép kết hôn. Nhưng A Tình lại làm trái truyền thống, kết hôn với Học Phong, nên mới bị Minh Vương nguyền rủa. Trưởng thôn nói, A Tình phải thành tâm cầu nguyện, xin Minh Vương tha thứ thì mới khỏi bệnh. Nhưng Học Phong hiển nhiên không tin, thay vì chữa trị bằng cách giả thần giả quỷ, anh đã đưa A Tình đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ thông báo trong cơ thể A Tình có một khối u, nhưng không phải u ác tính, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là được. Học Phong còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đám người thôn Xương Lê đã hùa nhau bắt A Tình về, không chịu để cô đi phẫu thuật. Học Phong bị tàn tật một chân nên không địch lại số đông, chỉ đành hùa theo họ, định bụng chờ đến khi người dân lơ là sẽ đưa A Tình đi.
Nhưng không lâu sau, bệnh A Tình đột ngột chuyển biến xấu, cuối cùng bất hạnh qua đời. Học Phong vì mất vợ mà trở nên đau đớn, thề phải đưa con gái rời khỏi nơi này. Nhưng trước khi đi, anh muốn đốt miếu thờ, phá tượng Minh Vương, trả thù cho cái chết của vợ. Lúc này, Kiển Phi lại đột nhiên chú ý, trong nhật ký, cha cô có đề cập đến việc, trưởng thôn đang che giấu một bí mật có liên quan đến tín ngưỡng thờ Tà Thần Minh Vương ở từ đường thôn Xương Lê.
Đúng lúc này, giọng một người đàn ông vang lên làm Kiển Phi giật mình. Người đến là Tiết Thiên Nhuận, cậu ruột của Kiển Phi. Vừa xuất hiện, ông ta đã lên tiếng muốn đuổi cô ra khỏi thôn, mợ Tố Anh thấy thế thì ngắt lời ông, niềm nở bảo Kiển Phi đừng để ý lời Thiên Nhuận, còn nói cơm đã nấu xong, dặn cô ra phòng khách dùng bữa tối.
Kiển Phi cảm thấy cực kỳ khó hiểu với thái độ của Thiên Nhuận nên lén bám theo sau, tình cờ lại nghe hai vợ chồng cãi nhau về việc tại sao cô lại quay về. Cậu Thiên Nhuận thì một mực muốn đuổi cô đi, còn mợ Tố Anh thì lại mừng rỡ ra mặt, bảo chỉ cần có cô, bệnh của Thiên Nhuận ắt sẽ được chữa…
Trong bữa cơm tối, cậu Thiên Nhuận nói rõ mẹ của Kiển Phi bị bệnh qua đời, cha cô thì ngã vực lúc đưa cô rời khỏi thôn, sau đó giục Kiển Phi mau rời khỏi nơi này trước khi trời tối. Tuy nhiên, Kiển Phi bướng bỉnh lại không muốn đi. Nhớ lại những gì cha viết trong nhật ký, cô hỏi mợ Tố Anh từ đường thôn Xương Lê ở đâu, tự mình đến đó muốn tìm hiểu thực hư sự tình.
Từ đường thôn Xương Lê được xây dựng từ nhiều đời trước, bên trong đặt rất nhiều bài vị của những tiền nhân đời trước. Kiển Phi tình cờ tìm thấy một chiếc hũ bị phong ấn, nghĩ rằng bên trong hẳn phải chứa thứ gì đó làm người dân trong thôn sợ hãi, Kiển Phi đã dùng bút lông thấm chu sa phá vỡ phong ấn, mở chiếc hũ ra kiểm tra.
Ngay khoảnh khắc phong ấn bị giải, chiếc hũ sành bỗng vỡ tan thành nhiều mảnh dù không ai động đến, để lộ một chiếc khóa trường sinh bằng bạc bên trong. Kiển Phi cầm chiếc khóa lên, định nhìn cho kỹ thì bất ngờ bị hồn ma một bé gái dọa cho hoảng sợ, chạy vào bên trong từ đường kiểm tra, cô phát hiện con búp bê gốm giống hệt hồn ma bé gái đã vỡ nát từ lúc nào.
Lần theo manh mối hồn ma để lại, Kiển Phi thành công xuống được căn hầm bí ẩn Câu Hồn Các nằm dưới từ đường, tìm thấy một cô gái xinh đẹp mặc trang phục thời nhà Thanh đang ngủ say bên trong kết giới bí ẩn.
Tiết Thiên Nhuận - cậu của Kiển Phi bất ngờ xuất hiện từ sau lưng, mắng cô đã vô tình gây họa, thả hung thần Sẩn Sát ra ngoài rồi, nên sớm rời khỏi đây thì hơn. Kiển Phi chưa kịp hiểu gì, đột nhiên lại bị mắng thì tỏ ý khó chịu, định lên tiếng tranh cãi với Thiên Nhuận.
Đúng lúc này, giọng của trưởng thôn Tiết Khải Bồi và mợ Tố Anh bỗng vang lên phía trên từ đường, dường như họ đang tìm Kiển Phi. Phát hiện cô đang ở bên dưới Câu Hồn Các, trưởng thôn lập tức hạ lệnh đóng hết mọi lối thoát, hòng giam giữ cô bên dưới.
Cậu Thiên Nhuận đến lúc này mới tiết lộ, người trong thôn đang có ý định bắt Kiển Phi làm Cổ nương, và cô gái đang ngủ say mà cô nhìn thấy trong Câu Hồn Các là hình nhân gỗ dùng để phong ấn linh hồn của cổ nương đời trước. Người dân trong thôn vì cảm thấy các cô gái bị bắt làm cổ nương có oán niệm quá lớn, sợ bị trả thù nên mới nhốt linh hồn họ vào trong rối gỗ.
Thiên Nhuận còn tiết lộ, ban đầu mẹ của Kiển Phi được chọn là Cổ nương, nhưng vì bà kết hôn với cha cô nên nghi lễ xem như thất bại. Người dân trong thôn vì tức giận nên mới đối xử hà khắc với cha cô. Đến khi thấy cô sinh ra, họ quyết định chọn cô làm Cổ nương thay mẹ, thế nên thái độ mới thay đổi, cha cô cũng vì thế nên sống chết muốn đưa cô rời khỏi thôn này, không bao giờ quay về nữa.
Kiển Phi nghe xong thì cũng hiểu được phần nào, nhưng khi cô định hỏi thêm về sự ra đi của mẹ thì đã bị Thiên Nhuận giục nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi quá muộn. Bằng việc phá vỡ trận pháp Câu Sát và giải thoát cho Cổ nương, Kiển Phi thành công thoát khỏi Câu Hồn Các.
Thiên Nhuận thấy cháu gái mình hết thả hung thần lại cả cổ nương thì cạn lời, nhưng chẳng làm gì được, chỉ đành theo cô ra ngoài. Cả hai bám theo Cổ nương đến miếu Minh Vương và tìm thấy trống A Tỷ. Tương truyền, nó là thứ giúp người dân thôn Xương Lê giao tiếp với Minh Vương, được Cổ nương dùng bao tâm huyết, ngày đêm luyện thành.
Về phần tại sao gọi là trống A Tỷ hay trống chị hai, thì đó lại là một câu chuyện xưa khác. Từ rất lâu về trước, có một cặp chị em sống nương tựa vào nhau. Một ngày nọ, người chị bị chọn làm Cổ nương nên mất tích, người em gái không biết, cứ mãi đi tìm chị, gặp ai cô cũng hỏi “cậu có thấy chị hai tôi đâu không?”.
Mãi đến một ngày, người em tình cờ nghe được tiếng trống mới như sực tỉnh, biết được chị mình đã trở thành trống của thôn. Không lâu sau, người em mất tích, người ta bảo cô ấy vì oán niệm quá nặng nên đã trở thành hung thần Sẩn Sát, mãi mãi không chịu luân hồi, luôn quanh quẩn trong thôn Xương Lê tìm kiếm chị mình. Người dân trong thôn cũng vì thế mà gọi cái trống do người chị tạo ra là trống A Tỷ - trống chị hai. Về phần người chị trong cặp đôi, cô ấy chính là Cổ nương mà Kiển Phi nhìn thấy trong Câu Hồn Các, nay đã trở thành Cổ Sát tràn đầy oán hận, muốn báo thù thôn Xương Lê.
Kể xong, Thiên Nhuận khuyên đó không phải chuyện Kiển Phi cần quan tâm, trước mắt trưởng thôn đang tìm cô, cô tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng bị Kiển Phi gạt phắt đi, so với an nguy của bản thân, cô càng muốn tìm hiểu thực hư câu chuyện đằng sau cái chết của mẹ mình hơn.