Lúc này trong cung, các vị quan thần đều đang lặp đi lặp lại một động tác giống hệt nhau, trông giống như rối gỗ bị kẻ khác điều khiển. Nhưng tôi cảm thấy Lý Thế Dân không giống thế. Quan sát đến ngày thứ ba, tôi quyết định đối mặt với ông ta.
“Kim Thân La Hán, tại sao ngài lại ở chỗ này?”
“Tôi muốn hỏi về sư phụ mình và những chuyện thuở đầu sang Tây Thiên.”
Lý Thế Dân ngây người, bày ra vẻ mặt khó tin: “Sư phụ? Sư phụ của ngài là ai? Không phải ngài đã thỉnh được kinh, quay về từ lâu rồi à?”
“Ông nói gì vậy? Sư phụ của tôi là Đường Tăng - Đường Huyền Trang. Ông nói thỉnh kinh quay về là có ý gì?”
Biểu cảm của Lý Thế Dân dần chuyển sang sợ hãi: “Hiền đệ của ta đã qua đời từ lâu rồi mà. Không phải chân kinh do ngài, Đấu Chiến Thắng Phật và Tịnh Đàn sứ giả đưa về sao?”
Nói rồi, Lý Thế Dân dẫn tôi đi xem kinh thư. Đây là chân kinh ư? Ngay khi còn đang cảm thấy khó hiểu, tôi bỗng để mắt đến một trang giấy trong kinh thư.
“Trong số các quy tắc có một cái là giả!! Không được tin bất kỳ kẻ nào. Nhất định phải tự mình đến Linh Sơn, chân kinh thật sự vẫn còn nằm ở đó.”
Tôi quay đầu nhìn về phía Tây, tất cả câu trả lời đều chỉ về phía Linh Sơn. Từ biệt Lý Thế Dân, không hiểu vì sao, tôi cảm thấy ông ta như đang mỉm cười. Tôi một mình đi đến Đại Lôi m Tự ở Linh Sơn. Các vị bồ tát, la hán lúc này đang ngồi nhắm mắt trên bảo tọa, nhưng tôi không tài nào cảm nhận được cảm giác thiêng liêng, thần thánh, thay vào đó là mùi thịt thối rữa.
Không phải quy tắc nói các vị bồ tát, la hán đều qua đời rồi ư? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Như Lai Phật Tổ dường như biết tôi đang nghĩ gì:
“Chân kinh đang ở ngay đây. Ngươi mở rương ra tự mình xem đi.”
Tôi mở cái rương ra, một nỗi sợ khủng khiếp ập đến. Bên trong không có chân kinh, chỉ có một cây đao và một cái bát.
“Ngộ Tịnh, con đi hóa duyên đi.”
Âm thanh vang lên sau lưng tôi, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, Đường Tăng lúc này đang ở ngay sau lưng tôi!! Ngay khi Đường Tăng nhắc đến chuyện hóa duyên, phải lập tức cắt một miếng thịt trên người xuống.
Đường Tăng nhìn tôi, khóe miệng nứt ra thành một vòng cung lớn, tôi không chút do dự, trực tiếp cầm đao lên cắt xuống một nhát. Mà lúc này, các vị la hán bỗng phát ra tiếng cười không rõ của nam hay nữ, cơ thể họ dần thối rữa!!
“Ngộ Tịnh, con đi hóa duyên đi.”
Đường Tăng tiếp tục lặp lại câu nói đó, cơn đau thấu ruột gan ập đến với tôi, trí nhớ của cơ thể này bỗng ùa về. Trong ký ức đó, Tôn Ngộ Không mọc ra 6 cái tai khỉ, Trư Bát Giới sát hại hết những người ở Cao Lão Trang, bọn họ đều đã hóa điên.
Cuối cùng, ký ức của tôi dừng lại vào ngày hôm đó, bốn thầy trò chúng tôi đã trải qua 9981 kiếp nạn, đến được Linh Sơn!
Linh Sơn khi đó thây chất thành núi, gương mặt Phật Tổ trắng bệch, lúc này tôi mới hiểu, đến Tây Thiên thỉnh kinh là một âm mưu vô cùng đáng sợ.
Một canh giờ trước, chúng tôi còn đang nhận phong thưởng. Nhưng không ngờ, Linh Sơn sớm đã không còn là Linh Sơn nữa. Khi chúng tôi đến Tàng Kinh Các lấy kinh, bị A Nan Tôn Giả gây khó dễ. Khi Hầu ca cáo trạng với Phật Tổ, Phật Tổ lại sững ra:
“Ở Linh Sơn vốn không có vị A Nan Tôn Giả nào cả.”
Ngay khi mọi người đang cảm thấy khó hiểu, tôi phát hiện mặt của Phật Tổ càng lúc càng trắng, môi càng lúc càng đen. Từ cơ thể ông ta truyền ra một tiếng cười bất nam bất nữ. Trong tiếng cười đó, cơ thể thối rữa của các vị la hán dần rạn nứt. Đại sư huynh dường như nhận ra gì đó, dùng hết sức đưa chúng tôi chạy khỏi Linh Sơn.
Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy? Tại sao đến cả Phật Tổ cũng biến thành yêu quái? Chúng tôi chạy rất xa, cho đến khi không nhìn thấy Linh Sơn nữa thì mới dừng lại.
“Các đồ đệ, thầy trò chúng ta hãy cùng nghĩ cách cứu Ngộ Không và chư vị la hán.”
Các vị sư huynh cúi đầu không nói gì, Trư sư huynh và Sa sư huynh bản lĩnh chỉ ở mức bình thường, Bạch Long Mã tôi đây sức mạnh còn chẳng bằng họ:
“Phải rồi, trước khi đại sư huynh bị bắt có nói, trên cả đoạn đường đến đây, có một người chết luôn đi theo chúng ta. Ý câu đó là gì?”
Tôi hoang mang nhớ lại câu nói kia, nhị sư huynh lắc lắc lỗ tai, thuận miệng đáp lời tôi: “Chắc Hầu ca bị dọa cho ngu người, nói năng hồ đồ thôi. Một con quỷ ranh thì có gì đáng để nói chứ.”
Tam sư huynh cũng nói: “Đúng vậy, chỉ là một người đã khuất thôi mà, nói thẳng ra chỉ là một con quỷ.”
Tôi im lặng không đáp, nghiêm túc suy nghĩ, bốn thầy trò chúng tôi đi thỉnh kinh, đứa kém cỏi nhất là tôi cũng có chân thân là rồng, nếu chỉ là một con quỷ bình thường, tôi phất tay một cái cũng đủ khiến nó hồn phi phách tán.
Nhưng câu cuối cùng của đại sư huynh tuyệt đối không phải nói bừa! Có lẽ đó là một con quỷ lợi hại sánh ngang Phật Tổ và Đại Thánh. Não tôi đột nhiên nổ mạnh một tiếng, sao có thể!
Chúng tôi không dám dừng lại quá lâu, sư phụ lúc này đề nghị, thầy ấy và Sa sư huynh sẽ đến Nam Hải xin Quan m Bồ Tát giúp đỡ. Tôi và nhị sư huynh thì lên thiên đình tìm Ngọc hoàng đại đế. Hai người chúng tôi đi đến Nam Thiên Môn, Cự linh thần đứng ở cửa thấy chúng tôi bay lại, hết nhìn trái lại nhìn phải, thấy xung quanh không có người mới nhỏ giọng nói:
“Thật ra chuyện ở Linh Sơn, chúng tôi đều biết cả, Ngọc đế hiện đang bế quan tránh tai họa. Chuyện này, Thiên Đình không thể can thiệp được, chúng tôi cũng rất sợ hãi!”
Hết cách, chúng tôi chỉ đành bay lên Cửu Trùng Thiên, Lão Quân một mình đứng trước cửa Đại Điện, chúng tôi vừa định lên tiếng, Lão Quân đã bấm bấm tay, trầm giọng nói:
“Đúng như ta dự tính, các ngươi biết tai họa ở Linh Sơn là gì không?”
Lão Quân vươn tay chỉ lên trên Cửu Trùng Thiên: “Có lẽ, chúng đến từ đó. Phía trên Cửu Trùng Thiên có gì? Chưa ai từng đặt chân đến đó. Trước mặt nó, chúng ta chẳng khác gì những con kiến nhỏ bé. Vì nó vốn không thuộc về thế giới này.”
Hai người chúng tôi chán nản rời khỏi Thiên Đình, lần này lên không thu hoạch được gì. Chúng tôi chỉ đành đến Quan m đạo trường ở Nam Hải, tìm sư phụ và Sa sư huynh. Nhưng lạ ở chỗ, chúng tôi tìm thế nào cũng không tìm thấy sư phụ. Đạo tràng lớn như vậy, tại sao chỉ có một mình Quan Âm Bồ Tát?
“Đại sư huynh bị nhốt ở Linh Sơn, hy vọng bồ tát ra tay giúp đỡ!”
Tôi và nhị sư huynh quỳ rạp xuống cầu xin Bồ tát, nhưng bất ngờ là, Bồ tát lại đồng ý một cách cực kỳ thoải mái. Đã thế, khi bọn tôi chuẩn bị rời khỏi đạo tràng, tiếng cười bất nam bất nữ lại đột ngột vang lên:
“Khặc khặc khặc…”
Đây chẳng phải tiếng cười phát ra từ bụng Phật Tổ ở Linh Sơn ư! Tôi quay đầu nhìn lại, nhưng tiếng cười đã biến mất không một dấu vết. Ngay khi tôi vừa quay đầu lại, thoáng thấy được Quan m đang lén nở nụ cười. Tôi ổn định tâm trạng lại, cúi đầu hành lễ từ biệt Bồ tát, không ngờ chỉ mới đi được hai bước…
“Hì, khặc khặc khặc…”
Tiếng cười của bồ tát lại lần nữa vang lên!! Ngài ấy che miệng lại, sau đó một tràng tiếng cười không rõ nam hay nữ phát ra.
“Tại sao ngài lại cười? Rốt cuộc ngài là ai!!!”
Khoảnh khắc đó tôi như muốn phát điên!
“Không phải con khỉ họ Tôn kia nói có một người chết sao? Các ngươi nhìn xem ta là ai!”
Gương mặt Quan m bồ tát lập tức chuyển thành màu trắng, môi đen lại, khóe miệng kéo đến tận mang tai.
“Sao ngươi không hỏi sư phụ ngươi đang ở đâu? Ngươi còn nhớ kẻ bị Sa sư huynh của ngươi ăn thịt chín kiếp không? Để ta nói cho người biết, vừa nãy, ta cũng ăn luôn kiếp thứ 10 của kẻ đó rồi.”
“Không thể nào!” Tôi giận dữ hét lên. Sa sư huynh là người trung thành nhất trong các đồ đệ, chắc chắn quan âm giả trước mặt đang muốn lừa tôi vào tròng.
“Cái gì cũng có thể xảy ra. Chẳng hạn như hành trình đến Tây Thiên của các ngươi, thật ra ta vẫn luôn ở bên cạnh, đồng hành cùng các ngươi.”
Sự hoảng loạn bao trùm tôi, tôi căn bản không hiểu bà ta nói vậy là có ý gì.
“Khặc khặc, nhớ kỹ lại xem. Trong suốt chuyến hành trình của các ngươi, chắc chắn từng nhìn thấy ta không dưới một lần.”
Tôi tức đến mức bật cười, nào rảnh cùng nó tranh luận mấy chuyện đó. Không ngờ Quan m lại cười càng lúc càng lớn: “Chi bằng chúng ta chơi một trò chơi nhé. Ngươi sẽ bước trên hành trình đến Tây Trúc một lần nữa, tìm ra nơi ta từng xuất hiện, ta sẽ thả đại sư huynh của ngươi ra. Thậm chí còn làm cho sư phụ và các la hán ở Linh Sơn sống lại.”
Tôi bị bồ tát giả đẩy trở về Tây Hải, không biết nhị sư huynh sau đó thế nào. Trước khi đi, thứ tà vật kia nói, sẽ cho tôi lặp lại hành trình đến Tây Trúc thêm một lần nữa, nhưng tôi không hiểu. Đầu tiên, tại sao nó lại chọn tôi mà không phải những người khác? Phải biết rằng, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi ở Tam Giới. Thêm nữa, tại sao nó lại muốn tôi tìm ra nó? Nó đang nghĩ gì?
Mang theo suy nghĩ ngổn ngang đó, tôi quay về Thủy Tinh Cung ở Tây Hải. Đây là căn nhà đã lâu tôi chưa trở về, cũng là nơi Hầu ca lấy được gậy như ý.