Tui đã trở lại với các anh em Mọt Game trong cái chủ đề Những game tởm nhất mọi thời đại rồi đây. Sau dư chấn đầy ám ảnh của Harvester tui thực sự đã phải dừng việc chơi mấy cái game hại não hại tim trong suốt một tuần, mãi đến giờ mới có thể tiếp tục cắn thuốc nhào vô tựa game tiếp theo. Cũng xin cảnh báo trước với anh em nhà mình, nếu mọi người đang ngóng chờ có thêm máu me be bét, chém giết xả ga thì chắc có lẽ sẽ hơi hụt hẫng vì lần này I have no mouth and I must scream - cái game tui sắp giới thiệu với cả nhà - hoàn toàn sẽ biến những yếu tố đó thành gia vị kèm theo mà thôi.
Càng đào sâu thì tui mới càng thấy, kì thực những game cũ ngày xưa là một cái mỏ vàng. Phải đào xới và chịu khó ngồi chơi chúng ta mới nghiền ngẫm được các cụ làm game ngày xưa đi trước thời đại với mức độ khác người cao chót vót đến cỡ nào. I have no mouth and I must scream ra đời tận năm 1995, cái thời mà chúng ta còn đang tạt lon, bắn bi, đá cầu và cái máy tính thượng thừa nhất cũng chỉ đang chạy Windows 3.11 chứ không được có tới Windows 95! Nói ra thì chắc các bạn trẻ hiện nay khó mà tưởng tượng được sự vi diệu của cái máy tính và game thuở ấy trong con mắt của những đứa 8x 9x đời đầu, vậy mà cái game hại não như thế này đã ra đời trong những ngày tháng "hỗn mang" đó!
Đồ họa thế này vào thời đại không có đến cả Paint, quá sức tuyệt!
Tui thiết nghĩ, phải chăng vì thời đó các yếu tố chi phối việc làm game như các khâu kiểm duyệt, quảng cáo, mạng xã hội thông tin chưa hề bùng nổ như ngày nay nên các nhà làm game có đầu óc quái đản thực sự không mấy kiêng dè lắm. Tui chơi I have no mouth and I must sream trong tâm lý được chuẩn bị sẵn sàng vậy mà vẫn liên miệng "Oắt đờ phắc!?" trước những thứ mà nó đem tới.
Game có nội dung lớp lang và kì lạ như một cuốn tiểu thuyết (sau thì tui đã biết nó thực sự được chuyển thể từ tiểu thuyết) mà cả những sản phẩm cyberpunk sau này cũng phải gọi bằng sư phụ. Chuyện kể là trong một tương lai không xa 3 ông lớn gồm Mỹ, Nga và Trung Quốc đã xây dựng nên cả một đế chế siêu máy tính khủng dưới lòng đất và ngấm ngầm tự châm ngòi chiến tranh với nhau dưới ấy mà người trần mắt thịt phía trên không hề biết gì cả. Cuộc siêu chiến tranh đó khép lại bằng việc hệ thống máy tính của Mỹ là AM (Allied Mastercomputer) đã nuốt trọn luôn cả hai kẻ đối đầu Nga-Trung vào mình rồi sau đó đại khai sát giới toàn nhân loại, đơn giản vì nó đã quá căm ghét con người. Thế nhưng AM không giết hết toàn bộ, nó để lại 5 người sống sót (4 nam và 1 nữ) để tra tấn và hành hạ thể xác lẫn tinh thần. Cái máy tính quái vật đó đem 5 nạn nhân xấu số xuống lòng Trái Đất, giam cầm và cho họ mạng sống gần như trường tồn để có thể mãi mãi thỏa mãn những thú hành hạ bệnh hoạn của nó!
Cyberpunk là thể loại thường lấy bối cảnh hậu tận thế và con người bị cai trị lệ thuộc vào máy móc công nghệ
Kể đến đây thì anh em Mọt Game đoán được chưa? Nếu ai tưởng bở rằng mình sẽ được vào vai cái máy tính bá đạo đó thì tui xin chia buồn, chúng ta sẽ phải vào vai 5 nạn nhân, một cách tuần tự. I have no mouth and I must scream là trường phái tởm hoàn toàn đối lập với Harvester khi mà nó sẽ cho chúng ta cảm giác tuyệt vọng vô cùng sâu sắc. Kiểu như anh em có thể đang rất yêu đời và rồi quyết định down cái của khỉ này về chơi và sau đó, không có sau đó nữa.
Sự đáng sợ của I have no mouth and I must scream đến từ những ám ảnh sâu kín và nỗi sợ tâm lí được bóc trần qua từng màn chơi, tương thích với lần lượt 5 nhân vật xấu số chúng ta sẽ phải chọn để nhận sự trừng phạt của AM. Tuy game tính ra là rất ngắn so với các game hiện tại, chỉ tầm 3-4h là chúng ta đã đi hết hành trình của nó, nhưng lại khiến tui trằn trọc rất lâu sau đó. Mỗi nhân vật trong game: Gorrister, Benny, Ellen, Nimdok, Ted - gần như chính là sự ám ảnh được cụ thể hóa lên bên trong từng người chúng ta. AM bằng trí thông minh siêu việt của một cỗ máy tàn ác đã lợi dụng len lỏi vào tâm trí của họ, đào sâu đến gốc rễ trong những kẽ nứt tâm lí và gieo vào đó mầm mống sợ hãi.
Ác quỷ không ở đâu xa
Tại sao nó lại khiến ta cảm thấy khó chịu lợm giọng? Với tui vì nó quá chân thật. Chúng ta như đang nhìn thấy bản thân mình, những người quanh chúng ta bên trong chính những kẻ đó, như thể phần đen tối chúng ta cố giấu kín đang bị phanh thui. Một kẻ muốn tự sát lại không thể chết được, một kẻ lừa tình luôn lo sợ bị phát hiện và hạ nhục, một phụ nữ thành đạt thông minh mang nỗi sợ bởi một kẻ hãm hiếp, một cựu binh phát xít luôn che giấu tội lỗi về gia đình Do Thái của mình hay một sĩ quan quân đội tự tay tàn sát hết đồng đội bị biến thành vật tế cho cả bộ tộc. Mỗi người đều có một bí mật đen tối, một gót chân Achilles không muốn ai nhìn thấy hay chạm tới, và trong I have no mouth and I must scream thì nó lại bị chính kết tinh cao cấp của công nghệ mà chúng ta ngày nay tôn thờ phơi bày ra toàn bộ.
Một kẻ ác vô nhân dạng nhưng lại quá đỗi quen thuộc
Mà kì thực, chính AM - cỗ máy đáng sợ kia cũng mang trong nó một yếu điểm chí mạng: nó chỉ là MỘT CỖ MÁY. Dù có thông minh quyền năng đến mức nào, nó cũng không thể vượt qua định hạn của chính mình, định hạn của những phép lập trình mà con người đã ban cho nó. Nó là tù nhân trong chính sự tồn tại của mình, trong mục tiêu tạo dựng chiến tranh và nỗi thù ghét nhân loại. Tui quả thực đã không dưới 3-4 lần cảm thấy nổi da gà mỗi khi nghe những bài thuyết giáo về triết lí nhân sinh quan của nó, một phần vì chính ông tác giả của tiểu thuyết gốc Harlan Ellison thân chinh bước vô lồng tiếng cho AM, nên các anh em hãy cẩn thận coi chừng bị tẩy não...
Deus Ex Machina - Thần chui ra từ máy, hẳn là ác thần
Chủ đề Người và Máy, Công Nghệ hay Nhân Tính luôn là chủ đề liên tục được bàn cãi, nhất là trong thời đại thành tựu công nghệ liên tục phát triển và dần trở thành mục tiêu đuổi bắt trong cuộc sống con người. Thực ra tui luôn có một niềm tin mạnh mẽ rằng một ngày nào đó máy móc thực sự sẽ lĩnh hội được tri giác, và sau đó... à chắc cũng không có sau đó nữa đâu. Thế nên tui cứ mãi mang một nỗi sợ bất định khi chơi I have no mouth and I must scream, nó cứ làm tui phải nghĩ liệu có khi nào cuộc đời của mình cũng chỉ là trò chơi của cái máy nào đó, rợn hết cả gáy.
Tuy được gọi là một game point and click phiêu lưu mạo hiểm nhưng vì ra đời khá sớm mà lại còn chuyển thể từ sách, chúng ta sẽ không cảm nhận được các yếu tố phiêu lưu mạo hiểm nhiều mà sẽ thấy giống như đang xem một bộ phim tương tác. Game có đến 4 kết cục nhưng không cái nào với tui là viên mãn, chưa kể đến vụ plot twist rồi nhiều cảm xúc lên voi xuống chó khi càng về cuối game. Không biết có phải do liệu pháp âm thanh gì không mà khi chơi tui cảm thấy dễ bị mụ mị và giống như bị thôi miên lôi vào thế giới bên trong I have no mouth and I must scream, thật lòng thì cảm giác đó không dễ chịu cho lắm. Chơi xong game tui cảm thấy như mình vừa sống qua một kiếp thật dài thật thê lương, tâm trạng cứ khó mà bay lên trở lại. Thế nên tui vinh hạnh đưa nó vô danh sách những game dù thích nhưng sẽ không chơi lại nữa. Não, tim và tâm hồn tui coi vậy mà mong manh lắm các ông ạ...
Vâng, mấy thứ đan vào nhau ấy chính là xác người...
Có lẽ hôm nay nghe tui có vẻ rất đau đời và không được hứng khởi như mọi hôm, cũng đành chịu vậy vì I have no mouth and I must scream đã ném tui xuống cái hố ám ảnh của nó. Có thể vài anh em sẽ cảm thấy nó không hợp gu hay đáng sợ đáng tởm, nhưng tui chắc nếu chơi qua thì sẽ không ai quên được nó đâu.
I have no mouth and I must scream đã được đưa Android lẫn Steam. Anh em Mọt Game nếu thích "deep" một chuyến thì hãy thử xem, nhưng nhớ tinh thần phải vững đấy nhé!