Không ai có thể cưỡng lại cảm giác hả hê quái đản khi được trải nghiệm những chuyện mà chúng ta không bao giờ có thể làm ngoài đời thực. Thế nhưng cố nhân nói quả không sai, "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", trên đời vẫn tồn tại những game tởm nhất mọi thời đại đến mức khiến mấy đứa ham hố như tui và các đồng dâm khác phải rùng mình chậc lưỡi lắc đầu chào thua. Nói có sách mách có chứng nên ngay dưới đây tui sẽ liền liệt kê mấy tựa game làm tui phải nhắm mắt xuôi tay và chấp nhận rằng chúng ta không thuộc về nhau.
Nói một cách công bằng thì cũng có hơi oan ức nếu để một game fps thuần túy như thế này vào danh mục game tởm, song tui lại nghĩ thôi thì cứ khởi động danh sách theo cấp độ từ thấp lên cao để các anh em Mọt Game còn kịp chuẩn bị tâm lí. Dòng Quake không mấy xa lạ với những ai thích thể loại bắn súng và chiến tranh vũ trụ. Ở phần 4 này chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện ở phần 2, nối gót nhiệm vụ triệt tiêu hoàn toàn hang ổ của bọn Strogg sau khi đầu sỏ Makron của chúng đã bị chiến hạm của Rhino phe ta triệt hạ. Nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản nhưng tất nhiên làm sao dễ ăn như vậy, nếu quá dễ dàng thì còn đâu game mà để ta chơi tiếp chớ!
Tui sẽ không đi quá sâu vào nội dung của game mà chỉ tập trung nói vào lí do tại sao tui lại thấy nó tởm. Tất cả chỉ gói gọn trong một phân cảnh duy nhất thôi: Medical Facilities! Cho những ai chưa chơi qua, đây là phân cảnh sau một loạt những nhiệm vụ đổ mồ hôi sôi máu mắt để đột nhập gài bom vào trụ sở liên lạc chính Tetranode của bọn kẻ địch nhằm gây nhiễu loạn hệ thống của chúng, nhưng chẳng may thay ngay trước lúc kịp hoàn thành nhiệm vụ thì chàng lính mới Matthew Kane (thằng nhân vật chính của game) cùng các đồng đội đã bị bè lũ ngoài hành tinh túm gọn. Và sau đó chúng đưa tất cả đến "khu vực y tế" của mình để biến các tù nhân - tức chúng ta - thành thức ăn dự trữ hay tệ hơn là thành lính của Strogg!
Ở đoạn này các anh em sẽ được chiêm ngưỡng màn tra tấn thị giác lẫn tinh thần ở góc nhìn người thứ nhất, khi nhân vật Kane lần lượt bị cắt xẻ tứ chi, moi mổ nội tạng để thay thế bằng các cơ quan chức năng điện tử mang công nghệ của lũ Strogg. Điều kinh khủng nhất không phải là chứng kiến bản thân mình bị cắt xẻ không thương tiếc, mà chính là việc nhìn thấy quy trình diễn ra với người nằm ở băng ca phía trước và chờ đợi điều tương tự xảy đến với mình. Đó là cả một sự hành hạ thần kinh khủng khiếp! Tiếng la hét lạc giọng, tiếng máy móc cắt xẻ xè xè, những bức tường dơ bẩn văng đầy máu, ánh đèn trần vàng xanh giật giật, viễn cảnh cơ thể người bị moi móc chặt lìa... Tui hoàn toàn không thể hiểu được dụng ý của bên sản xuất khi phân cảnh đầy bạo lực ghê rợn này được kéo dài hơn 1 phút trước khi kết thúc bằng việc đội giải cứu ập vào. Quake 4 có thể không phải là một game ấn tượng, nhưng phân đoạn mổ xẻ đó kì thực sẽ không bao giờ tui quên!
Until Dawn với tui thì nó thực sự đem tới thứ cảm xúc vô cùng lẫn lộn. Một phần trong tui khi chơi đã luôn cảm thấy vô cùng mắc cười, phần còn thì lại khó chịu và liên tục tự vấn bản thân mình (chắc vì tui vẫn còn là người tốt). Tựa game này quả thật có thể so sánh với phim Cabin in the wood trong giới điện ảnh, khi mà tất cả mọi chất liệu quen thuộc đến mức nhàm chán và mắc cười của một phim/game kinh đị được tập hợp đầy đủ nhưng Supermassive Games đã biết cách xào nấu nó vô cùng tài tình. Điều này khiến Until Dawn trở thành trải nghiệm hấp dẫn khác lạ nhất trong dòng game kinh dị trong năm 2015. Tuy nhiên thật khó lòng để nói đây là game kinh dị hợp khẩu vị nhiều người, vì chắc chắn đánh giá cá nhân mỗi người dành cho nó sẽ rất mâu thuẫn.
Một bầy trai gái rủ nhau lên núi ngủ lang ngay mùa bão tuyết giữa rừng hoang. Thật lãng mạn hết sức đi hà!
Chúng ta có thể bỏ qua yếu tố máu me, quái vật, sát nhân biến thái kết hợp với đồ họa tả thực càng khiến những cảnh chém giét phanh xả được khuếch đại hiệu ứng thêm gấp 2 lần (ăn chơi không sợ mưa rơi, Supermassive chắc chắn rất hả hê khi được bung tay hết mức ở mấy vụ chém giết rồi), bởi vì vốn dĩ với những con dân Mọt Game trường kì kháng chiến đủ thể loại kinh dị biến thái thì nó cũng dạng vừa thôi. Bản thân tui cảm thấy chính những tình huống nghiệt ngã thách thức nhân tính con người và buộc chúng ta phải lựa chọn mới là khủng hoảng nhất. Tui còn nhớ ở đầu mỗi màn chơi chúng ta sẽ được kéo tới trước mặt lão Dr.Hill gì đó với những câu hỏi về tâm lí, về nỗi sợ mà chắc chắn sau này chúng sẽ xài lại để đánh vào tinh thần chúng ta ở màn sau. Và đừng quên cơ chế "butterfly effect" hay còn gọi một cách dân dã là "gieo nhân nào gặt quả đó", nó khiến tui luôn phải đắn đo suy nghĩ trong từng lựa chọn s0ng đến cuối cùng vẫn chẳng thể nào ngờ được kết cục gì đang chờ mình.
Tui có quên nói là tui vô cùng ghét bản mặt cha bác sĩ này chưa?
Túm cái quần lại, điều làm tui cảm thấy khó lòng tiếp tục với Until Dawn lẫn bị ám ảnh dài lâu mãi về sau chủ yếu chính do cách game nó đưa đẩy tâm lí của người chơi. Kiểu như trong một cái game khác có máu me hơn, chém giết nội tạng văng vít nhiều hơn nhưng ít ra tui sẽ không có cảm giác tòng phạm tội lỗi khi biết quyết định của mình phần nào tiếp tay cho những màn thảm sát đó. Các anh em Mọt Game cứ coi như thần kinh tui không được tốt, cơ mà với tui chuyện chọn giữa bạn thân với người yêu ai phải chết, hay tự cắt ngón tay của mình, hay chọn giữa việc tự sát hay giết bạn thân... nó kinh khủng hơn chuyện xả băng đạn bắn bung óc mấy trăm thằng lính nhiều.
KHÔNG VUI KHÔNG VUI KHÔNG VUI KHÔNG VUI!!!!
Thế nên dù cũng có chút ham hố, tui vẫn đang rất cân nhắc chuyện xem có nên chơi Until Dawn 2: Blood Rush sắp ra hay không...
Úi! Không ngờ chỉ mới 2 game trong những game tởm nhất mọi thời đại mà đã dài thế này! Thôi thì hôm nay chúng ta mở màn bằng 2 game tương đối nhẹ nhàng nhất vậy. Giờ tui phải đi uống miếng nước trấn định tâm hồn để chuẩn bị viết tiếp phần 2 với những game còn tởm hơn! Các anh em Mọt Game nhớ đón đọc cho tui vui nha!