Mặc dù đã chơi qua tất cả các hệ máy của Sony, nhưng không bao giờ có thứ nào có thể đem lại cảm xúc nhiều như các tiệm game ps1 (Playstation 1).
Dạo này tôi gặp một vấn đề là bắt đầu cảm thấy chán game, chán tới mức không buồn quan tâm xem E3 2017 có thứ gì hay ho hay không, chán tới mức chả thèm mở Liên minh huyền thoại vào “gank team”, chán tới mức con Ps4 mới cóng vừa mua để chơi cùng cái tivi Full HD 52” sáng rực rỡ chói lóa cũng đang được đắp chiếu nằm nhà phủi bụi. Thật ra thì tật xấu của tôi là mỗi khi chơi game cần phải được la hét chửi bới, nhưng ngặt nỗi gần đây đám bạn hay online cùng đều bận bịu hết cả, mà phá đảo thế giới ảo một mình thì có gì vui.
Những lúc như vậy tôi lại nhớ về thời tuổi thơ dữ dội, khi các tiệm Playstation 1 (Ps1) vẫn còn đang thống trị Việt Nam. Cái thời mà bước chân ra ngoài đó như lạc vào một vương quốc riêng, nơi bạn bè vui đùa và chửi thẳng vào mặt nhau từ đầu đến cuối, nhưng mà làm sao có thể quay ngược thời gian được chứ hả?
- Ê, trốn về sớm đi chơi không mày
Một giọng nói của thằng chết tiệt nào đó kéo tôi ra khỏi giấc ngủ trưa, rõ ràng là mình đã khóa cửa phòng rồi, làm sao mà chúng nó có thể mò vào được. Lồm cồm bò dậy với câu chửi đã chuẩn bị sẵn trên miệng, bất chợt tôi nhận ra có gì đó không ổn. Tại sao mình lại ngồi trong lớp học và tại sao cái thằng phía trước mặt lại nhìn vừa lạ vừa quen thế này nhỉ.
Mất một lúc lâu tôi mới nhận ra hình như đã được quay ngược thời gian, trở về cái thời cuối 90 đầu 2000 rồi thì phải, trong hộc bàn là cái cặp sách còn trên cổ là cái khăn quàng đỏ chói. Mặc dù còn chưa hiểu mô tê ất giáp ra sao, nhưng việc đầu tiên là phải trả lời thằng trước mặt cái đã.
- Trốn thì trốn, nhưng mà đi đâu chơi.
- Đi ra quán PS1 của ông mập chơi, thằng này nói lạ.
À đến đây thì tôi nhớ ra rồi, hồi đó bọn ranh con như tôi phải học hai buổi, nhưng lâu lâu cứ đến cuối giờ chiều gần tiết cuối là bắt đầu rủ nhau trốn học đi chơi. Gần trường lúc đó có quán PS1 của 1 anh (chắc bằng tuổi tôi bây giờ), nhưng để râu xồm xoàm và bụng bia to như cái vại nên bọn nhóc toàn gọi là ông mập, đến mãi về sau khi không còn chơi tôi vẫn chưa biết tên thật của anh là gì nữa.
Có nhiều thứ người ta muốn làm khi được quay ngược về thời gian, nhưng không hiểu sao lúc đó trong đầu tôi chỉ muốn chơi PS1, thế là ngay lập tức gật đầu luôn. Thế là chúng tôi rủ thêm 2,3 đứa nữa ngồi cùng dãy len lén chuồn khỏi lớp, hồi đó bức tường ở trường tôi có một đoạn bị đổ, học sinh cứ theo cái đường đó mà trốn đi, quả nhiên là nó vẫn đúng y như vậy. Tiệm PS1 nằm cách trường vài trăm mét, quy mô của tiệm cũng không lớn, chỉ khoảng hơn mười mấy máy thôi, hồi đó cứ đến buổi chiều là nó bắt đầu đông nghịt bọn học sinh trốn học giống như chúng tôi mò tới, bọn coi ké thì còn đông nữa nên lúc nào cũng náo nhiệt như cái chợ.
Trở về đây sau bao nhiêu năm, vừa bước vào cửa tôi đã nghe thấy những tiếng chửi bới, những tiếng la hét và đủ loại lạch cạch đinh tai từ đống tay cầm Hồ Cẩm Đào nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy cảm xúc ghê gớm, bất chợt thốt lên:
- Tao muốn khóc quá mày ơi.
Đáng tiếc là lũ đi cùng chúng nó không hiểu gì, đã xăm xăm vào trước để giành máy rồi. Anh chủ mập đi ra cùng một cái tờ danh sách game của quán, xong lại lặc lè đi vào. Tôi liếc qua cái bảng này thì ôi thôi toàn 1 đống những cái tên quen thuộc được Việt hóa thời đó như: Nhật 3, Đấu trường thú, Cảnh sát hoàng gia, Đua xe gà, Đua xe cáo, Mộc đế, Thanh gươm quyền lực… toàn là mấy trò đỉnh mà quán PS1 nào cũng có.
Bọn học sinh lúc đó chủ yếu toàn chơi mấy trò 2 người vì tiền giờ là hùn lại, nên bọn tôi quyết định chọn Đua xe gà. Hồi đó có một thời gian khá lâu tôi không biết dùng hay cái cần gạt trên tay cầm PS1, mà toàn sử dụng các nút phía bên trái để chơi, bọn nhóc còn lại cũng vậy, thế nên chơi game lúc nào cũng bị gà hơn người ta. Tôi còn nhớ mấy game đối kháng như Samurai, Thiết quyền, Trường học bá vương có thằng nghĩ ra trò cho tay cầm vào trong áo để “vuốt” nút cho mượt, nghĩ lại thì đúng là nhà quê muốn đội quần lên đầu.
Với lợi thế từ việc biết dùng cần gạt, tôi liên tục thắng hết vòng này tới vòng khác. Lúc đó toàn đi 3,4 thằng để chơi, thằng nào thua thì ra rìa thế nên tôi coi như ngồi đồng tại chỗ luôn. Lúc sau bọn nó không chịu chơi Đua xe gà nữa mà chuyển sang đá Nhật 3, rất tiếc là mọi chuyện cũng chả khác đi bao nhiêu. Vì cái thời này còn chưa có trò lấy Brazil rồi cho Roberto Carlos lên làm tiền đạo, ở quán PS1 này mãi về sau khi Nhật 4 xuất hiện mới có đứa biết chiêu này mà lạm dụng.
Bọn nhóc thấy tôi làm như vậy thì ngạc nhiên vô cùng, còn nói thằng này gà vãi, ai lại cho hậu vệ lên làm tiền đạo. Nhưng mà sau khi bị bón hành cho no mồm từ cái trò chọc khe cho Carlos chạy từ giữa sân và sút thì không đứa nào dám ý kiến nữa, tôi có cảm giác lâng lâng sung sướng không hiểu vì sao, cảm giác chơi hay được nguyên 1 đám nâng bi nó đã không tả được.
Hành lũ đi cùng một lúc cảm thấy chán, tôi đi vòng vòng quanh quán coi bọn kia chơi. Khi tới một máy thấy 2 đứa đang chơi Rockman 4 tôi bỗng nổi hứng chọt vào, chỉ chỉ nó rồi nói:
- Muốn lấy giáp cuối ngay từ đầu không tao chỉ cho?
Và trước con mắt ngạc nhiên của bọn đang chơi, tôi thực hiện một chuỗi nút bấm huyền diệu và lấy ngay một bộ giáp đen thui ngay vòng Nhện đầu tiên. Cái trò cheat này bảo đảm thời đó không ai biết, thế nên lũ đang chơi Rockman 4 rối rít xin tôi chỉ giúp, nhưng mà không có đâu em, chúng mày phải hưởng thụ cảm giác giống y như tao lúc trước, khi mà thằng ôn lần đầu tiên làm cái cheat này ở quán nhất quyết không chỉ là không chỉ. Ôi cảm giác được dân chúng nó ngưỡng mộ cầu xin với ganh tị nó mới toẹt vời làm sao.
Phá xong bên Rockman 4, tôi lảng qua một bọn khác, à nói bọn cũng không phải vì nhóm này lớn hơn, chắc cũng phải học cấp 3 rồi, đang ngồi đăm đăm chơi Thành phố ma 2, xung quanh là một lũ lâu nhâu đang cắm cúi theo dõi như coi phim. Bọn này thì có vẻ chuyên nghiệp hơn, tay cầm hướng dẫn, tay với mấy cái bản đồ trong game mua ở đâu đó rất chăm chú. Nhưng nhìn qua là cũng biết đám này chơi còn gà lắm, chạy vòng vòng khắp cái sở cảnh sát không biết đường ra.
Tôi coi một hồi thì nhận ra ngay chúng nó đang kẹt ở chỗ tìm mấy viên kim cương, tiếng Anh không biết, bản chỉ dẫn thì đi sai đường nên cứ lòng vòng mãi, tôi thế nên ngứa mồm chọt vào:
- Kiếm cái bật lửa đốt cái tranh đi kìa pa.
Bọn đang chơi nghe vậy thì ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn tôi theo kiểu khinh bỉ “biết cái gì mà nói”. Nhưng sau khi chạy vài vòng nữa vẫn không ra đường thì có một đứa đã thử làm theo cách tôi chỉ, kết quả là một hồi sau tôi từ đứng ngoài thành vào chơi luôn và còn kinh hơn cả chỉ dẫn vì trò này tôi vọc nát nước ra rồi. Từ một đám nhóc ngồi coi đã biến thành cả quán bu vào coi, đứa nào đứa nấy mặt rõ ràng là sợ muốn tè ra quần rồi nhưng vẫn không chịu đi chỗ khác, nó khiến tôi có cảm giác như mình là ngôi sao điện ảnh chính hiệu.
Sau khi chơi chán với đám bên Thành phố ma, tôi bỗng nảy ra ý định phải làm cái gì đó cho bõ công lần trở về này mới phải chứ. Thế là tôi bảo anh béo cho mượn mấy cục save của quán, mở 1 cái máy PS1 mà không có đĩa, sau đó làm một việc tuyệt vời nhất trên đời là xóa hết save của bọn đang chơi trong quán. Cái vụ xóa save hay phá save này lúc đó không ai biết ngay cả chủ quán, bọn nhóc thường chỉ đến chơi vài ba ngàn rồi về, chỉ những ai chơi mấy game như FF8, Mộc đế mới dùng save mà thôi. Thật là mong chờ khi bọn nó biết công sức của mình đã bị hủy mất thế nào quá đi, hê hê.
Tôi cũng không phải chờ đợi lâu, ngay sau khi trả mấy cục save này cho anh mập chủ quán. Một đại hiệp đã bước vào và bắt đầu chơi Thanh gươm quyền lực, vài phút sau cậu giai này đã cảm thấy có gì không ổn, vài phút sau nữa đã có tiếng tru tréo vang lên:
- Thằng nào xóa save của tao rồiiii.
Thật là không gì sung sướng bằng khi thấy người khác mất save, nhớ ngày trước tôi cũng bị mấy vố thế này chỉ muốn giã bờm đầu thằng nào xóa nhầm save mình mà thôi.
Chơi vui đã đời thì anh mập chủ quán cũng ra báo hết giờ, bọn nhóc đi cùng tôi lục tục đứng dậy đi về. Tôi cảm thấy hình như thời gian của mình cũng chuẩn bị hết, nhìn lại không khí sôi động trong quán, tôi bùi ngùi nói:
- Đến giờ về rồi, tao cảm thấy buồn quá.
Thằng nhóc đi cùng nghe vậy bỗng nhiên hốt hoảng nhìn ra sau lưng tôi, mặt cắt không còn giọt máu nào vẫy vẫy tay kiểu như sắp bỏ của chạy lấy người tới nơi. Làm gì ghê vậy, đi chơi PS1 chứ có phải đi tiễn người nhà đâu, tôi quay ra sau lưng thì thấy một bóng hình to lớn, trên tay lăm lăm cái chổi lông gà, sát khí đằng đằng đang xông vào quán với vận tốc 1000km/h, giọng sang sảng như thần quyền vô địch:
- Dám trốn học đi chơi hả mày…