Chào các bác game thủ đồng d… môn, dạo này bà con kéo nhau đi xem khởi chiếu Resident Evil Vendetta khiến lòng em bồi hồi nhớ lại thủa xưa cùng đám bạn chơi Resident Evil chục năm trước. Em sẽ kể câu chuyện ký ức game thủ “đời này nhớ mãi” về cái lần cả bọn chơi Resident Evil mà cười như điên trong khi lòng thì sợ muốn tè dầm tại chỗ.
Các bác ạ, cái thời những năm 90 – 2000 mới tí tuổi đầu còn quần tà lỏn chân dép tổ ong trốn nhà đi chơi game thì hầu như ai cũng có những kỷ niệm khó đỡ. Chuyện ký ức game thủ của em bắt đầu với cái quán game “hộ gia đình” ở xóm bên. Thực sự vụ “xóm bên” thì chắc bác nào thường trốn nhà đi chơi điện tử cũng hiểu, chọn chỗ chơi càng xa nhà càng tốt để không bị phụ huynh “tó” tại trận, không khéo no đòn. Nói chọn xa nhưng cũng không được xa quá vì khi đó làm quái gì Grab hay Uber mà đi đúng không các bác, có mỗi mấy ông xe ôm đầu ngõ nhưng kinh tế chả cho phép với lại toàn đồng minh của phụ huynh.
Quay lại chuyện ký ức game thủ về cái quán game hộ gia đình, thời đó trong xóm vắng thì quán game không hoành tráng chuyên nghiệp kiểu chục máy. Lúc đó nhà nào mở quán game mà có 5 cái máy Playstation là có thể coi như có số má trong giang hồ rồi. Thường các hộ gia đình muốn kiếm thêm thu nhập lẻ nên đầu tư 2 – 3 máy cho bọn trẻ hàng xóm chơi, nơi đặt máy cũng vô chừng lắm các bác ạ. Có nhà đặt ở phòng khách, có nhà đặt cạnh quầy tạp hóa vì thường các nhà bán tạp hóa mới có điều kiện mở thêm chơi game. Quán ruột của em đặt ngay… nhà bếp thông ra cửa sau, đến chơi vào buổi xế lúc nấu cơm là bao đói bụng với đủ mùi chiên xào.
Về mảng chơi game, em chả được gì chỉ được cái mê game không giống ai. Ngày xưa thiên hạ vào quán game Playstation thường chơi đua xe gà (như cái ông vừa viết bài gì gì đấy đăng trước bài này ít lâu ấy) hay đá banh Nhật. Bọn vào chơi Final Fantasy 7, Final Fantasy 8 đã hiếm thì bọn chơi Resident Evil lại càng hiếm có khó tìm. Vì vậy với bọn trẻ trong xóm ấy em như idol, mỗi khi lò dò đến chơi là bọn nó cũng bâu vào xem, thường là theo dõi cốt truyện bởi vì ít ai vượt được các ải của game đi xa được như em.
Hôm đó em vào chơi Resident Evil 2, thực ra em phá cũng 2 – 3 lần gì đó rồi nhưng thời đó nghèo khó chia ra chơi nhiều lần mới hết một play through hơn 3 tiếng của game. Cũng vì vậy bọn trẻ trong xóm hầu như chẳng đứa nào xem trọn vẹn một play through cả. Game mở lên và cả bọn lại châu đầu vào.
Em đi đến đoạn vào phòng hỏi cung tội phạm trong sở cảnh sát, lúc đó bên ngoài không có khách, chỉ có mỗi máy em mở và tầm 3 – 4 nhóc trong xóm ngồi xem, gia chủ cũng quen mặt cả nên bỏ đấy cho bọn trẻ muốn làm gì làm đến giờ thì quay vào nhắc thôi. Cái đoạn hấp dẫn nhất đó cả bọn chưa đứa nào được xem và do nhà vắng nên âm thanh cũng to hơn mọi khi.
Đến lúc em cầm Leon nhặt hết đồ chạy ngang tấm kính thông qua phòng giám sát (phòng hỏi cung của sở cảnh sát cánh phòng giám sát 1 tấm kính 1 chiều, ai coi phim Mỹ chắc biết). Vừa chạy qua tấm kính thì “xoảng” một tiếng con Licker phá kính từ phòng bên kia “tung cánh” vào người Leon. Em giật nảy người vì vốn biết nó xảy ra nhưng hôm nay âm thanh vặn to quá nên hồn bay tận nóc nhà. Bọn nhóc thì vừa nghe tiếng vỡ vừa thấy em giật nảy người thì chả kịp nghĩ gì đồng loạt ré lên và… ù té chạy ra cửa.
Thật khó mô tả cái tình huống đó các bác ạ, sau khi đờ ra trúng 2 đòn em hoàn hồn xử lý gấp con Licker còn bọn trẻ sau khi lao vọt khỏi cửa đã dừng lại và lò dò quay trở vào. Lúc này nhận ra mình vừa bị game dọa cho bỏ chạy, cả bọn ôm nhau cười bò lăn dưới đất. Em mặc dù bị 1 phát thót tim cả về bị game dọa lẫn suýt chết phải đi lại save cả tiếng trước cũng không thể nhịn được cười.
Một trải nghiệm ký ức game thủ thật khó có lần thứ 2 các bác ạ. Vừa sợ đến phải ù té chạy lại vừa buồn cười khi nhớ đến sự ngớ ngẩn của mình vài giây trước. Đó cũng là lý do em luôn gắn bó với dòng game Resident Evil, cả quãng đời chơi game của em chưa có game thứ 2 nào cho em trải qua một tình huống đặc biệt như thế.