Để nói về chuyện "khi xưa ta bé ta ngu" trời ơi đất hỡi trong cái đời chơi game hơn 20 năm của tui thì chắc phải rủ anh em mua mấy két bia về, vừa nhai khô bò vừa ngồi kể hết cả đêm may ra mới hết chuyện. Tui tự thấy mình là một đứa chơi game gà, chơi hoài không có khá, cơ mà còn máu me thì cứ chơi thôi, ngu thì chịu chứ biết sao. Nhân tiện Mọt Game có mở cuộc thi để các anh em game thủ kể chuyện đời game thủ, tui đây cũng ham hố viết mấy dòng kể lể những chuyện mà tui đã ngu và chắc sẽ còn ngu dài, hihi...
Tui bắt đầu biết tới cái gọi là "trò chơi điện tử" lần đầu tiên chắc từ hồi 5-6 tuổi gì đó, được mấy đứa nhóc trong xóm dắt lên nhà thím Bảy ở đầu xóm coi mấy anh lớn bắn "Con-Cha". Chồi ôi lúc đó cái máy game Đài Loan cắm băng nhựa nhái con Famicom trong mắt tui thực sự như bửu bối thần kì! Cái máy bé tí thế mà biến cái đùng chiếc tivi thành hàng trăm ngàn game đủ màu đủ kiểu, từ ngày hôm đó tui xác định cuộc đời mình đã qua một ngã rẽ khác! Tiền để dành mua xí muội cây mai hay mấy cây bòn bon đá đã được chuyển mục tiêu qua tụ game nhà thím Bảy. Tui mê tới độ mà nhiều khi giả bộ bệnh để được má cho nghỉ ở nhà, sau đó thừa cơ má đi làm sẽ lẻn đi bắn game, trước giờ má đi làm về thì lại chạy về nhà đóng vai con ngoan trò giỏi.
Cái máy Dendy console huyền thoại đã làm thay đổi số mệnh của tui
Mọi chuyện êm xuôi cho tới hôm kia má vô tình được tan ca về sớm mà lại còn thương đứa con ngoan bị bệnh, mua hẳn một tô cháo lòng nóng hổi về tầm bổ. Nhưng má nào ngờ đâu đứa con của má có bệnh tật gì, nó đang hăng máu bắn xe tăng "bằng bằng" ngoài nhà đầu xóm, còn làm má hớt hải chạy đi tìm đến xanh mặt vì sợ nó bị bắt cóc. Kết quả chắc anh em cũng đoán được roài, tui được đổi món từ ăn cháo lòng sang ăn đòn nát đít, cấm cửa cho tới cuối năm học luôn. Hồi đó tui hờn mẹ dữ lắm, mà giờ nghĩ lại thấy cũng thương mẹ quá trời.
Sau kiếp nạn đầu tiên của đời game thủ, tui đã biết rút kinh nghiệm. Tui không ra nhà thím Bảy nữa, hè năm đó tui lại cùng hội anh em la cà ở mấy trung tâm game trong các khu siêu thị. Tui nhớ hoài mấy cái máy game thùng, loa to khủng khiếp, màn hình siêu bự mà lại còn tô vẽ đủ màu nhìn ngầu vãi tèo, tui thiệt tình từng nghĩ sau này đi làm có tiền, chắc hẳn sẽ mua cả mấy cái thùng game này để trong sân, chơi cho mấy thằng trong xóm gato lé mắt luôn!
Quá to quá nguy hiểm!!!
Cái thời tui mê đắm game center cũng là hồi Việt Nam mình mới bắt đầu lưu hành tiền xu, các cô các bác các chú các anh được thể đem hẳn mấy xâu tiền sáng cóng đi lì xì Tết cho bầy nhỏ. Tui khoái lắm, còn chuẩn bị sẵn cả một cái túi đẹp thiệt đẹp đựng tiền xu lì xì, xách đi rổn rẻng khắp nơi... à mà cũng không hẳn là khắp nơi, chủ yếu là cái trung tâm game gần nhà. Chuyện gì tới cũng phải tới, lần nọ trong lúc tui đang hăng say đập Street Fighters thì cái túi tiền xu đã không cánh mà bay. Khóc không được cười cũng không xong, tui chỉ biết ngậm ngùi chấp nhận sự thật là tiền lì xì năm ấy của mình đã thực sự đi theo gió...
Mấy cái trên là thiệt hại vật chất, còn nhiều cái ngu khác làm tui thiệt hại tinh thần vô cùng. Chẳng hạn như năm lớp 6 lớp 7, bắt đầu mò mẫm chơi game PC, tui ra ngay tiệm đĩa máy tính gần nhà hỏi anh bán đĩa "Có game gì hay hông anh?" rồi được ổng đưa cho cái đĩa Age of Empires 2. Khỏi nói các anh em cũng biết tui chả biết cái đầu cua tai nheo gì cả, vậy mà cũng ráng ngồi ngâm cứu mất cả 2 ngày trời mới quyết định vứt cái đĩa đi. Từ đó tui không bao giờ chơi được game chiến thuật nữa.
Cái giống này là cái méo gì!?
Lần kế tiếp, lúc đó tui chơi FF8. Tui thề là tui chưa bao giờ có duyên với cái bản PC của FF8! Chơi lần đầu, ngay ở cái chỗ không ai lạc thì tui lại lạc sml. Mà khổ nổi lúc đó là học sinh nghèo (và chảnh) nên tui có mua walkthrough đâu cơ chứ, thế nên tui cứ đi loanh quanh trong cái bãi thảo nguyên chết tiệt kia, đánh quái rồi lại đánh quái nhiều tới mức level tăng vùn vụt bất ngờ, xong mới mò ra cái Tomb of the Unknown King.
Ta lạc trôi giữa đời ú quơ ú quơ...
Còn chưa hết, niềm đau thứ 2 là chơi hết đĩa 1, tui đút đĩa 2 vô và sau đó? Không có gì sau đó hết. Đĩa không chạy, save không load, tui chỉ biết gào thét. Vậy mà tui còn ngây thơ nghĩ, chắc là mình lỡ đi thiếu cái gì đó nên đĩa không chạy, xong còn hoàn toàn đầy niềm tin đi... chơi lại từ đầu cho tới hết đĩa lần nữa. Và anh em đoán xem? Đĩa nó vẫn không chạy. Tới lúc này tui phải chấp nhận sự thật, rằng tui đã mua nhầm đĩa lởm. Cơ mà hứng thú lẫn niềm tin vào cuộc sống của tui đã tan biến, tui không còn thiết tha muốn chơi tiếp FF8 nữa (mà đã chuyển qua chơi Tomb Raider 5!) mãi cho tới sau này.
Ngự tỉ đầu tiên của lòng tui!! Lara Croft!!
Thế đấy, sơ sơ đoạn đầu hành trình làm game thủ hồi xưa của tui cũng đủ màn dở cười dở khóc. Cũng còn nhiều lắm, mấy chuyện anh em đồng đội lúc chơi game online hay mấy chuyện đau thương không save game mà đánh trùm rồi cúp điện chẳng hạn. Ôi thôi biết đâu cho hết... Thôi đêm cũng khuya rồi, tui đành chấm lại ở đây, để kì sau mua thêm bia thêm khô bò, tui lại lảm nhảm tiếp nhé. Bái bai~