Insurgency: Sandstorm là một tựa game chiến tranh, và khác với những Battlefield hay Call of Duty, nó không tô vẽ chiến tranh thành một bản hùng ca cho những điều tốt đẹp. Nó buộc bạn luôn phải nấp sau những vật cản và tìm cách sống sót dưới làn lửa đạn của đối phương, trong tiếng leng keng của đạn cắm vào thép, tiếng súng nổ liên hồi và những tiếng gào thét kinh hoàng. Trò chơi không được tạo ra nhằm cho bạn thưởng thức chiến tranh giữa sự an toàn của bốn bức tường, mà để bạn trải nghiệm cuộc chiến đó như một người lính thực sự nhờ vào phần âm thanh xuất sắc (và đáng sợ) của nó.
“Chúng tôi muốn người ta sợ hãi khi chơi. Chúng tôi muốn họ cảm thấy mình đầu nhập vào cuộc chiến,” trưởng nhóm thiết kế game Michael Tsarouhas xác nhận.
Lần đầu tiên tác giả được giới thiệu với sự chân thực và đáng sợ trong phần âm thanh của Insurgency: Sandstorm là trong chế độ Training. Mọt bấm vào chiếc laptop được để sẵn trên bàn và chọn spawn một loạt lính địch để thử súng. Dẫu biết rằng trò chơi cố gắng tạo ra bầu không khí chân thực và mô phỏng những yếu tố như thể lực, đường đạn trên chiến trường, Mọt vẫn hết sức bất ngờ khi nghe tiếng kêu gào của một kẻ địch AI khi hắn bị bắn ngã. Những khẩu súng trong game cực kỳ nguy hiểm, và thân thể của nhân vật không hề thích làm bia cho những khẩu súng này ngay cả khi đã được bao bọc trong giáp chống đạn. Điều này đem lại cơ hội cho bạn nghe rất nhiều tiếng kêu gào khác nhau, từ đồng đội nức nở “I’m with you, I’m with you” khi bị bắn nhầm, tiếng rên rỉ của một tay súng vừa gục ngã đang chờ đợi số phận của mình, đến tiếng gào khiếp đảm của nạn nhân bị nhấn chìm trong đám lửa từ chai Molotov.
Nếu trò chơi đổi tên thành PTSD Simulator (mô phỏng chấn thương tâm lý) ngay vào lúc này, Mọt cũng sẽ chẳng hề ngạc nhiên. Những tiếng kêu gào đó nhắc bạn rằng trong chiến tranh hiện đại, bất kỳ một kẻ nào lăm lăm súng trong tay đều có thể gieo rắc kinh hoàng, trong đó có bạn.
Trong Insurgency: Sandstorm, không ai có chất giọng trầm ấm của đại úy Price, không có những tay đặc nhiệm với thể lực phi phàm, càng không có những người hùng hành động. Tất cả mọi người chỉ là những binh sĩ bình thường, và họ biết rằng chỉ một chút xui rủi cũng có thể khiến mình bỏ xác. Vì vậy, mỗi nhân vật đều mang theo sự lo lắng và hoảng sợ trong giọng nói của mình, chứ không có giọng nói chất chứa sự vui mừng của những kẻ đang tận hưởng chiến tranh. Ngay cả câu khẩu hiệu “let’s do this” được dùng để "lên gân" cho binh sĩ khi bước vào trận chiến cũng tỏ ra run rẩy. Có lẽ bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy sự vui mừng hay lạc quan trong toàn bộ 1.200 câu thoại mà New World Interactive đã tạo ra trong tựa game này.
Thật vậy, khi tác giả bấm C để báo hiệu cho đồng đội rằng mình phát hiện kẻ địch, giọng của anh ta run run và đầy khẩn trương. Khi Mọt phải nấp vào sau vách tường dưới làn mưa đạn, tùy chọn gọi hỗ trợ (requesting support) sẽ nghe như tiếng khẩn cầu. Khi bạn bấm R để nạp đạn, nhân vật sẽ hoảng loạn “sh!t, sh!t” nếu đang đọ súng, và sẽ gấp gáp hô “I’ve got to reload” nếu không có kẻ địch nào xung quanh. Bạn cũng có thể nghe được lời thoại của đối thủ, và chúng khiến bạn nghĩ về những con người đang phải chiến đấu trong đời thực. Có thể bạn chưa chú ý đến những âm thanh này ngay giữa lúc đang chơi, nhưng khi tắt game và dừng lại, những gì các nhân vật trong Insurgency: Sandstorm thốt ra sẽ khiến bạn phải suy nghĩ về chiến trường của nó.
Mỗi cái chết của nhân vật trong game đều có thể gây ám ảnh bởi những tiếng kêu rên than khóc của họ trong những giây cuối cùng. Có thể bạn từng gặp những âm thanh tương tự trong một tựa game nào khác, nhưng Insurgency: Sandstorm đi thẳng vào vấn đề - nó không nhấn chìm những tiếng động cuối cùng đó trong các bản nhạc nền hoành tráng, và để cho bạn cơ hội được tham gia vào cuộc chiến trước khi trở thành một trong những cái xác nằm lại trên đường, hoặc bước qua những cái xác mà mình đã tạo ra.
Đây là một tựa game tàn nhẫn, với những âm thanh đáng sợ nhất mà Mọt từng nghe.
Và Mọt thích điều đó.