Đối với những game kinh dị hay, việc hù dọa không phải chỉ đến từ các con quái vật đáng sợ hay một cốt truyện nặng mùi huyền bí, mà ngay cả những thứ đơn giản như một cánh cửa nhỏ cũng đủ khiến chúng ta chết khiếp. Một trong những địa điểm rất quen thuộc trong các game kinh dị là các hành lăng tối tăm, với những góc kẹt tối mịt mù đi kèm khuyến mãi rất nhiều thứ nguy hiểm không biết lúc nào sẽ chui ra.
Công thức thường thấy trong những game kinh dị là các hành lang nối dài, chúng tách biệt với nhau với những góc vuông và thường dẫn đến các căn phòng quan trọng. Những game kinh dị luôn tạo ra một số lượng lớn hành lang xuyên suốt hành trình của nhân vật, bất kể bối cảnh có là trong thành phố, một lâu đài bị quỷ ám hay ngay cả là bên ngoài không gian vô tận… thì các hành lang là thứ chắc chắn không bao giờ thiếu cả, nó như xương sống giữ cho game hoạt động cũng như hù dọa game thủ són ra quần.
Một trong những đại diện sử dụng các hành lang trong game kinh dị thành công nhất là seri Resident Evil, khi nó tận dụng tuyệt đối các góc khuất giữa những điểm tiếp giáp để tạo nên sự kinh dị. Nếu để ý một chút thì các bạn sẽ thấy Resident Evil đi theo một thứ gọi là “công thức cái bình” tức là sẽ có những trường đoạn hồi hộp như muốn bóp nghẹt lấy game thủ, sau đó là các khoảng lặng (như phòng save) để chúng ta hồi sức.
Các hành lang là thứ cực kỳ hoàn hảo để tạo nên một kịch bản kinh dị, nhất là khi Resident Evil là bậc thầy sử dụng góc quay camera khuất tầm nhìn cực kỳ đáng sợ. Nếu đã chơi các game Resident Evil cũ từ bản 1 tới bản 3, các hẳn bạn đã quen thuộc với việc tự nhiên có một con Zombie từ góc khuất lao ra mà bản thân không hề hay biết. Hoặc tuyệt vời hơn là đang đi thì một con Licker nhảy từ trên trần nhà rơi xuống, tiếp nối theo quý ông Tyrant xuất hiện như muốn ăn sống luôn nhân vật chính.
Điểm khiến các hành lang trở thành những chỗ chết người là người chơi bắt buộc phải đi qua chúng, mặc dù biết chắc rằng trong cái bóng tối đó luôn có một con quái vật chờ sẵn để làm gỏi mình. Cái áp lực nghẹt thở này đè nặng lên tâm lý người chơi, khiến cho họ luôn trong nỗi sợ khủng khiếp không biết lúc nào nó sẽ xuất hiện. Thà là như bạn đến một cánh cửa lớn và biết chắc trong đó có trùm, nó còn dễ chịu hơn là đi qua một cái hành lang hẹp mà không biết thứ gì đang chờ đợi mình.
Những điểm chuyển tiếp giữa các hành lang lại là nơi mà nỗi sợ hãi diễn ra, nó giống như một đoạn đường dài với rất nhiều điểm rẽ ngoặt khác nhau, với mỗi điểm như vậy lại là một cơ hội để nhà phát hành nhét thứ gì đó vào mà hành hạ tâm lý người chơi. Nỗi sợ hãi khi đi trong một cái mê cung dài tưởng chừng như vô tận, với các tiếng động từ xa vẳng lại và trên hết là bạn không thể thấy hay biết phía trước mặt mình có gì, đó là nguyên liệu hoàn hảo cho một game kinh dị thành công.
Không chỉ Resident Evil mà các game kinh dị khác như Oustlast hay Dead Space cũng tận dụng các hành lang này cực kỳ thành công, trong trường hợp của Ouslast thì các hành lang biến thành nơi mà nhân vật chính đóng vai trò con mồi trong một cuộc rượt đuổi trốn tìm. Không có vũ khí, không biết mình đang đi đâu và không thể chống lại tên thợ săn ngay phía sau, nó là một áp lực tâm lý khủng khiếp mà bất kỳ người chơi nào cũng phải thấy khiếp đảm. Bạn cứ chạy mãi chạy mãi trên cái hành lang tăm tối này, tim đập như đánh trống và cầu chúa để mình không bị bắt.
Yếu tố bất ngờ, khó đoán và không lặp lại hai lần cũng là cách các game kinh dị khiến người chơi bị sợ hãi cực độ, Resident Evil 2 Remake là thứ làm cái này tốt nhất khi nó “đặt lại” các con quái vào chỗ mà không ai ngờ tới. Khi mà bạn tưởng rằng cái hành lang ban đầu nơi mình đã tiêu diệt sạch Zombie là an toàn, thì bỗng nhiên ở cái góc kẹt kia nhảy ra không những một mà tới cm nó 2 con Licker, kết hợp thêm Mr.X chạy rầm rầm phía sau thì “sợ vãi tè” không phải là từ có thể mô tả hết được nỗi kinh hoàng lúc đó đâu.
Hồi còn nhỏ chắc hẳn nhiều người khi nghĩ tới “hành lang” thì thường sẽ đi kèm với hành động “chạy cho nhanh”, vô tình thế nào nó lại đúng với trường hợp của game thủ trong các game kinh dị, đó là làm sao thoát khỏi mấy cái hành lang chết chóc này càng sớm càng tốt. Nhưng chắc chắn là mọi thứ không thể đơn giản như vậy, vì ai mà dám cắm cổ đi nhanh khi xung quanh mình tối đen cơ chứ, dò dẫm từng bước trong áp lực đè nặng là thứ mà mọi người phải làm.
Mấy cái hành lang trong game kinh dị luôn là thứ đáng sợ nhưng đầy hấp dẫn, bất chấp việc chúng ta có thể vỡ tim ra mà chết bất cứ lúc nào khi đi ngang qua nó. Một game kinh dị hay sẽ luôn tận dụng yếu tố này để hù dọa người chơi mọi lúc mọi nơi, bất kể là nó ở thời kì nào hay thể loại nào, thì mấy cái hành lang tối tăm sẽ luôn không bao giờ thiếu cả.