Quỷ Môn Quan từ từ khép lại, đêm tối cũng dần qua đi, ánh bình minh cuối cùng cũng ló dạng, mặt trời của thế gian ngày một rực rỡ, nhưng mặt trời của Mặc Khanh đã hoàn toàn biến mất trong vòng tay của anh. Sau chuyện đó, vì không chấp nhận yếu tố mê tín dị đoan nên bác sĩ điều trị cho Kiều Đồng đưa ra kết quả chẩn đoán rằng do nước sông ở thôn Mạt Thuỷ bị nhiễm phấn hoa lan Minh Đà từ thôn Trang Linh nên mới gây ra nhiều loại ảo giác. Kiều Đồng cũng vì vậy nên mới bị hôn mê sâu mãi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Không có hướng điều trị cụ thể, Mặc Khanh chỉ còn cách túc trực mỗi ngày bên giường bệnh của Kiều Đồng. Anh cũng cố gắng học hỏi thêm các kiến thức về khoa học thần kinh, với hy vọng một ngày nào đó có thể tìm ra biện pháp đưa cô về bên anh. Lúc này, ngọn đèn trong phòng bệnh cứ tiếp tục chớp tắt như ám hiệu cô và Mặc Khanh đã thống nhất với nhau từ trước. Có khi nào Kiều Đồng nghịch ngợm đang thì thầm với người yêu, Khanh Khanh nhát gan à em đã về bên anh rồi.