Phụ Lục
Đã bao giờ bạn đọc rơi vào trường hợp bỗng một ngày đẹp trời, mình lại thấy mê mẩn một trò chơi mà trước đó từng ghét cay ghét đắng chưa? Tôi đoán rằng sẽ có nhiều người như vậy. Trong mỗi một trò chơi đều chứa rất nhiều yếu tố, nó sẽ có yếu tố người này ghét nhưng người kia lại thích.
Đôi lúc, việc trải nghiệm video game còn phụ thuộc vào tâm trạng. Có thể ban đầu bạn sẽ thấy trò chơi này thật sự kinh khủng, bởi cả ngày hôm đó bạn có tâm trạng không tốt. Nhưng rồi một ngày nào đó, bạn tự nhiên lại thấy tựa game này lại lôi cuốn một cách khó hiểu, bởi tâm trạng lúc này đã thoải mái hơn, hay có một sự kiện nào đó khiến bạn muốn chơi game đó.
Với tôi, tôi đã từng rất ghét Five Nights at Freddy’s khi phần đầu tiên bắt đầu ra mắt. Với bản thân tôi khi đó, trò chơi này dở tệ, tệ một cách kinh khủng. Tôi cảm giác dường như những gì tệ nhất của thể loại kinh dị đều được Scott Cawthon đưa hết vào trò chơi. Nhưng cuối cùng, đời biết đầu chữ ngờ, từ một antifan chân chính, tôi biến thành một người yêu thích và sẵn sàng tìm hiểu tất cả những gì, dù là nhỏ nhất, liên quan tới trò chơi này.
Vào thời điểm Five Nights at Freddy’s – trò chơi độc lập của Scott Cawthon – làm mưa làm gió khắp các diễn đàn trong cộng đồng game thủ, tôi là một trong số những người ở phía còn lại. Thành thật mà nói, tôi chẳng có hứng thú gì lắm với trò chơi này. Khi thấy mọi người bàn tán quá nhiều, tôi mới bắt đầu có cảm giác tò mò và chơi thử. Bạn có tin không? Cảm nhận ban đầu của tôi thực sự thấy trò chơi này quá sức nhàm chán. Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ đơn giản là bấm chuột và đợi mấy con thú máy ra hù dọa.
Tôi đã nghĩ: “Thế quái nào mà mọi người lại thích tựa game này được nhỉ? Nó chán không thể chịu nổi”. Năm 2014 là một năm thực sự tuyệt vời cho những ai yêu thích thể loại game kinh dị. Vào năm đó, chúng ta có Alien: Isolation, The Evil Within, Outlast: Whistleblower, Among the Sleep, The Last of Us: Left Behind hay quan trọng nhất là bản demo P.T. khét tiếng. Tôi không phải là một big fan của dòng game kinh dị, nhưng quả thật đứng giữa một rừng các trò chơi đầy lôi cuốn như thế kia, tôi hoàn toàn cảm thấy Five Nights at Freddy’s thật nhạt nhẽo.
Đối với một trò chơi kinh dị, bản thân tôi không muốn có quá nhiều jumpscare, vì lặp đi lặp lại quá nhiều sẽ làm giảm tính bất ngờ và đáng sợ vốn có. Tôi muốn được điều khiển nhân vật của mình đi lại khám phá hay thậm chí là chạy trốn thay vì chỉ ngồi một chỗ. Dù sao thì đối với bản thân tôi, việc điều khiển nhân vật đi đi lại lại quanh bản đồ game vẫn có gì đó lôi cuốn hơn, kể cả khi việc đi lại chẳng có tác dụng gì.
Một điều nữa tôi thấy rất khó chịu về series Five Nights at Freddy’s, đó là tất cả các phiên bản gần như chỉ là một bản copy lại của nhau (ít nhất là tôi nghĩ như vậy vào thời điểm ghét trò chơi này). Tại sao Scott Cawthon lại bỏ tiền ra chỉ để tạo ra các trò chơi quá giống nhau như vậy, từ cách chơi cho tới các màn jumpscare? Và tại sao nó lại khiến game thủ phát cuồng khi đó là sự nghèo nàn về sáng tạo?
“Loài người thật kỳ lạ” – tôi nghĩ. Vào thời điểm đó, lý do để ghét series FNAF tôi không thiếu. Thậm chí nhìn thấy một video nào đó tự động phát trên Youtube, tôi sẵn sàng cười khẩy một cái rồi lướt qua video khác một cách nhẹ nhàng.
Ghét cay ghét đắng FNAF là thế nhưng không ngờ tôi lại có ngày bị “nghiệp quật”. Bản thân tôi là một người cực kỳ thích yếu tố trinh thám, nhất là những vụ án li kì. Bên cạnh đó, khi chơi game, cốt truyện là yếu tố quan trọng với tôi hơn cả. Gameplay có thể đơn giản, các nhiệm vụ có thể không được hấp dẫn cho lắm, nhưng một trò chơi phải có cốt truyện lôi cuốn. Thậm chí càng nhiều nút thắt mở càng tốt.
Thực tế, ở thời điểm ghét Five Nights at Freddy’s, tôi hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu cốt truyện của trò chơi, do sự nhàm chán trong gameplay đã khiến tôi thấy nó chẳng đáng để động vào. Ai lại ngờ rằng tôi đã bỏ qua phần được coi là hấp dẫn nhất, cốt truyện đằng sau các phần Five Nights Freddy’s, thứ đã khiến cộng đồng game thủ trên toàn thế giới xôn xao.
Có lẽ các bạn cũng tự hỏi tại sao tôi lại đột nhiên có hứng thú chơi và tìm hiểu FNAF? Điều này hoàn toàn ngẫu nhiên. Vào buổi tối Halloween 2 năm trước, tức năm 2017, khi tôi mon men đi chơi về. Đi tới đầu ngõ, không gian xung quanh khu vực tôi sống vào tầm tối khá vắng và yên ắng, một thanh niên mặc đồ gấu từ đâu xuất hiện lững thững bước tới khiến tôi giật mình. Hoá ra đó là gã hàng xóm, đang mặc đồ gấu để đi dự lễ hội hoá trang mà xóm tôi tổ chức cho bọn trẻ con.
Tôi cũng không hiểu tại sao gã đó lại cần phải mặc từ nhà đi làm gì nữa. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy sợ thật sự, không gian tĩnh lặng, tới tiếng chó sủa còn không có, bỗng nhiên lại có con gấu đi đi lại lại tất nhiên ai cũng giật mình rồi.
Mà khoan… gấu bông khổng lồ, to bằng người thật xuất hiện trong bữa tiệc dành cho trẻ em, tôi thấy bối cảnh này quen quen. Đáng lẽ ra tôi cũng chẳng để tâm tới cái gã hàng xóm mặc đồ gấu làm gì nữa, cho tới khi đang lướt Youtube, tôi vô tình thấy clip phân tích và xâu chuỗi cốt truyện của Five Nights at Freddy’s. Và tôi thấy nó hay một cách lạ lùng. Từng chi tiết dù là nhỏ nhất của các phần game cũng đều là manh mối quan trọng cho cả một câu chuyện đầy bi thương ở phía sau.
Xem xong đoạn video, tôi không chịu được nữa liền quay trở lại download và chơi toàn bộ các phần của series này, trải nghiệm tất cả trong đêm Halloween đó. Tôi để ý hơn từng chi tiết nhỏ nhất, chơi đi chơi lại chỉ để cố gắng tìm ra được thứ mà cộng đồng chưa phát hiện được trong Five Nights at Freddy’s. Tôi nhận ra mình đã quá ám ảnh bởi trò chơi này.
Sau cùng, từ một antifan chính hiệu, tôi đã trở nên cực kỳ yêu thích Five Nights at Freddy’s. Tôi liên tục tìm đọc các tài liệu hay các đoạn video phân tích khác nhau, cố gắng xâu chuỗi lại các chi tiết với hi vọng bản thân tìm ra được một sự kiện nào đó mà mọi người chưa biết tới. Cơ chế gameplay hay các màn jumpscare của series game này thì tôi vẫn chưa thể nuốt nổi, nhưng tôi thích việc Scott Cawthon lồng ghép một cốt truyện đầy tinh tế, bắt người chơi phải tự xâu chuỗi và hiểu. Tôi thích cái cảm giác vừa chơi, vừa để ý cốt truyện, vừa xem các video phân tích để hiểu hơn về loạt game.
Five Nights at Freddy’s thực sự đã thỏa mãn được người yêu cốt truyện game, đam mê các câu chuyện kỳ bí hay có hứng thú với trinh thám như tôi. Một đêm Halloween đầy bất ngờ đã thay đổi toàn bộ trải nghiệm của tôi với một trò chơi.
Đó chỉ là một chút tâm sự của tôi nhân dịp Halloween sắp tới. Có thể vào đêm đó, thay vì ra đường tận hưởng không khí lễ hội ma quỷ (vì suy cho cùng ngày lễ này ở Việt Nam cũng không được ưa chuộng cho lắm). Tôi sẽ ở nhà và trải nghiệm lại Five Nights at Freddy’s cùng nhiều game kinh dị khác nữa. Tôi cũng có một list dài các tựa game kinh dị mình thấy ghét. Sau câu chuyện với FNAF, tôi tin rằng nếu cố gắng trải nghiệm lại những trò chơi mình ghét, rất có thể tôi sẽ tìm ra được điểm gì đó cuốn hút và khiến bản thân yêu thích tới mức ám ảnh.
Đêm Halloween, ở nhà chơi game kinh dị trong không gian tối tăm, tĩnh lặng, bạn đọc có thể mong chờ gì hơn nữa đây? Tôi hi vọng rằng sau dịp Halloween năm nay, mình sẽ có thêm một tựa game yêu thích từ list các tựa game tôi thấy ghét.
-
Nếu bạn là game thủ thì không thể bỏ qua Channel youtube hấp dẫn của Mọt Game: http://bit.ly/2ByvA1e