Final Fantasy XV không phải là một tựa game mới tính đến thời điểm này. Nhưng không phải ai cũng có cảm giác hào hứng về những hướng đi mới của trò chơi. Trong phần trước tôi đã đề cập những điều gây ức chế trong trò chơi. Phần này là phần cuối, có tiết lộ nội dung. Các bạn cân nhắc trước khi đọc.
Tôi đọc trong một bài đánh giá Final Fantasy XV, người viết cho biết sau khi lên tàu để đi tiếp phần nội dung chính trong khu vực mới, sẽ rất lâu mới quay trở lại thế giới mở. Ban đầu tôi cảm thấy điều này hơi lạ trong một game thế giới mở. Nhưng tôi cũng lưu ý điều này và làm mọi nhiệm vụ phụ xuất hiện để cày level cho siêu cao. Kế hoạch này mau chóng "bể". Những nhiệm vụ này cứ bắt bạn phải làm đi làm lại các thứ vegetable/gem/dog tag/frog/wyvern wing liên tiếp 10, 20 rồi lên đến 50 lần. Quá nhiều, quá mệt mỏi, đến mức tôi thấy mừng khi dẹp quách luôn khu vực đó và hy vọng một tương lai tươi đẹp hơn phía trước.
Trong chăn mới biết chăn có rận. Final Fantasy XV chỉ càng lúc càng thu hẹp hơn khi bạn tiến sâu hơn phần cốt truyện. Đơn giản vì không còn những khu vực khác để khám phá như ban đầu nữa. Điều hay ho hơn kế tiếp có lẽ là Altissa. Đây là thành phố lắt léo như mê cung với một mớ nhiệm vụ săn thưởng. Thế nhưng, bạn có thể đi vòng quanh trong đó bằng thời gian chỉ tính bằng phút.
Sau đó thì sao? Mọi thứ càng lúc càng khó hiểu. Tiếp đó không lâu, toàn bộ các chapter chỉ có không hơn một dungeon. Một dugneon có không tới 3 hay 4 kẻ thù và một con boss chờ bạn. Trò chơi chuyển gần như về tuyến tính. Khi bạn đến chapter 13 thì mọi thứ chông chênh như định mệnh tàu Titanic, không thể thoát ra, mắc kẹt trong sự khủng khiếp tưởng chừng vô tận. Chapter 13 tệ tới mức tôi nghe nhà phát triển có ý định tung bản vá cho nó đỡ tệ bằng cách tăng sát thương cho magic ring mà bạn bị buộc phải mang.
Tôi không nghĩ nó tệ như nhiều người nói, nhưng có thể đấy là do tôi đã ngu xuẩn thăng cấp quá tay do số nhiệm vụ phụ mà tôi đã mù quáng làm ban đầu. Nhưng đó cũng là một trong những màn chơi tồi tệ nhất mà tôi từng chơi trong các game ngày nay. Vũ khí và kỹ năng đều bị tước mất. Nhóm của bạn biến mất. Bạn buộc phải lê bước qua những hành lang sao y bản chính đến mệt mỏi, tìm chìa khóa và "công tắc" mở cửa. Bạn bị buộc phải chiến đấu chỉ với chiếc nhẫn có chút ít quyền năng, vật lộn với kẻ thù bằng các đòn né và phản đòn, khiến cuộc chiến trở nên dài lê thê hơn cần thiết.
Tôi không rõ nhà phát triển sẽ "vá" gì trong Chapter 13 để khiến nó tốt hơn. Nói thật lòng, nó quá tệ đi. Tôi cũng chẳng tìm thấy được lý do gì để cứu vớt nó nổi nữa. Tôi không nghĩ chiếc nhẫn quá yếu là vấn đề. Hơn nữa, giải pháp tốt nhất có lẽ là cắt hẳn 40 phút nội dung ra khỏi màn chơi này, vì độ dài lê thê gây mê của nó mới thật sự là vấn đề. Dù sao tôi cũng mừng vì mình đã chơi nó ở nguyên bản nhất để hiểu được mọi người phàn nàn cái gì. Với một trò chơi đã tốn thời gian dài phát triển như thế, rõ ràng chẳng có lời lẽ nào có thể bạo biện cho Chapter 13 tệ hại như thế.
Tuy vậy, tôi khá thích đoạn cuối, Chapter 14. Đó là một khoảng thời gian nhảy vọt mười năm sau sự tồn tại ở Phantom Zone, Noctis tham gia cùng mọi người trong thế giới đổ nát để đối mặt với kẻ thù vĩnh cữu của mình. Sự thay đổi của bản đồ thật sự đáng sợ, và đầy ắp những trận đấu khó nhằn. Nhất là hai con boss cuối, Ifrit và Ardyn.
Tuy nhiên, cốt truyện của trò chơi khá lộn xộn ở thời điểm này. Tôi cũng hiểu tại sao các đoạn chuyển cảnh lại được "vá" vì nó không kết nối được ý nghĩa gì cả. Trong khoảng 5-6 chapter cuối, bạn bè của bạn biến mất và tái xuất hiện với những vết thương và thật sự không có lý giải tại sao họ bị vậy. Và không rõ vì sao bạn Ignis mù hoàn toàn lại có thể chiến đấu "ngon lành cành đào" như thế. Bạn hứa với thị trưởng là Atlissa sẽ được an toàn nhưng cuộc chiến của bạn với Leviathan phá tan cả khu vực, và điều này cũng không hề được thảo luận. Anh của Lunafreya ban đầu là nhân vật phản diện chính nhưng lại đổi phe với những lý do không bao giờ được làm rõ. Cả Noctis và Lunafreya dường như chết vào cuối trò chơi, nhưng cảnh cuối họ lại cưới nhau và hạnh phúc. Không rõ đây là giấc mơ hay thật hay chuyện gì đã xảy ra. Càng về sau, trò chơi càng khó hiểu.
Tôi thích hơn kết thúc trò chơi để bạn “sống trong ký ức” thông qua hệ thống Umbra cho phép bạn dịch chuyển về thế giới mở thời điểm trước khi bạn rời khỏi vì nhiệm vụ của số phận. Và những nhiệm vụ phụ mới chỉ xuất hiện sau khi trò chơi kết thúc cũng là một điểm đáng khen.
Mặc dù vẫn tồn tại những thiếu sót lớn, những màn chơi tuyến tính và không đáng khen ngợi, các nhiệm vụ phụ lặp đi lặp lại nhàm chán, nhưng trò chơi đẹp xuất sắc và gây được cảm hứng. Tôi khá thích câu chuyện tình phi truyền thống ở cuối trò chơi. Mối quan hệ giữa Noctis và Luna luôn xếp sau mối quan hệ giữa Noctis và nhóm bạn. Thật lòng không có trò chơi nào khác tập trung nhiều vào tình cảm và tình bạn nam giới thuần khiết, tạo được một sự kết nối thật sự giữa một nhóm bạn như thế này. Mass Effect chăng? Nhưng một nửa trong số đó là mối quan hệ lãng mạn rồi. Mặc dù có một số đồng điệu giữa Noctis và Prompto, nhưng dường như trò chơi muốn nói về tình bạn là trên hết. Đó là điều bạn không thường thấy.
Thế giới mở của Final Fantasy XV giống như một nền tảng tuyệt vời cho một điều gì đó lớn hơn. Dù không chắc trò chơi có đạt đến được toàn bộ tiềm năng của nó không, nhưng việc đạt được một phần những cũng đã tạo nên một trò chơi tuyệt vời.
Nửa sau của trò chơi khá tệ, khiến tôi gần như ghét nó. Nhưng nó đến từ những nhiệm vụ phụ lặp đi lặp lại và thiết kế khó hiểu của hệ thống chuyển dịch nhanh. Thế nhưng, thế giới mở của trò chơi thật tuyệt vời và đó cũng là một điểm giữ chân tôi lại với trò chơi đến phút cuối.
Cá nhân tôi sẽ khá cẩn trọng khi giới thiệu Final Fantasy XV đến những người chơi mới như tôi. Các cơ chế gameplay không quen thuộc hay độ khó tăng vọt có thể khiến bạn nản lòng về sau. Bản thân tôi ghét khá nhiều thứ trong trò chơi, nhưng những gì tôi thích lại vượt xa mọi thứ khác./.