Ông tổ của vụ dùng mấy cái thứ “thuốc độc” trong game sớm nhất có lẽ là đến từ Pac-Man, nếu có gì mà Pac-Man dạy chúng ta ở thời tuổi thơ thì đó là việc chạy vòng vòng trong một căn phòng đen thui, nốc một đống viên tròn tròn đầy khả nghi trong tiếng nhạc điện tử xập xình không hồi kết.
Nghe qua thì khỏi cần nói cũng có thể liên tưởng Pac-Man với mấy cái sàn nhảy hay đại loại như thế rồi đúng không, trên thực tế thì khi ra mắt tựa game này thì những lập trình viên cũng chả biết gọi mấy viên màu sắc kia bằng cái tên gì cho đúng. Cuối cùng Atari đã sáng tạo ra một cụm từ nghe có vẻ hoành tráng là "power pills" – hay ngắn gọn là thuốc tăng lực, tuổi thơ của rất nhiều game thủ đã gắn chặt với nhân vật tròn quay kì dị, liên tục há mồm nốc thuốc này mà ít người để ý.
Có giả thuyết cho rằng Pac-Man giống như một cái sàn nhảy, người chơi thì liên tục cắn thuốc và đuổi theo lũ ma là đống ảo ảnh tượng trưng cho các trở ngại trong cuộc sống. Ban đầu bạn trốn chúng, khi nốc đủ "thuốc" thì ảo tưởng đuổi theo chúng để rồi nhận ra mình chỉ vừa hoàn thành một màn chơi để sáng mai mọi thứ lại diễn ra như lúc đầu. Nó khá là đen tối so với một game dành cho tuổi thơ nhỉ, vốn dĩ hình tượng Pac-man ban đầu được tạo nên theo kiểu một nhân viên công chức, cho nên điều này cũng không phải là vô lý đâu.
Thứ mang tính ứng dụng và quen thuộc hơn là đám nấm tăng trưởng chiều cao trong Mario, ý tưởng kết hợp một gã thợ sửa ống nước người Ý và đủ loại “thuốc độc” từ nấm, hoa lửa, đuôi chồn tới cả trứng khủng long nghe hoàn toàn không có một chút logic nào. Vốn dĩ thì đã có một chút sai lầm khá xa trong việc này, theo như một cuộc phỏng vấn vào năm 2012, Nintendo đã thừa nhận khi nói tới bối cảnh một thế giới phép thuật thì mọi người sẽ nghĩ tới một đám dân làng chạy vào rừng hái nấm, sau đó tọng hết đống đó vào mồm mà không cần suy nghĩ.
Ý tưởng về thứ “thuốc độc” trong game của Mario đã ra đời một cách hết sức khùng điên như vậy, và kể cả là đặt trong thế giới phép thuật nào đi nữa thì cách thức triển khai của Nintendo cũng là sai bét ngay từ khâu đầu tiên. Thứ nấm họ chọn trong Mario có tên khoa học là Amanita muscaria, một loại nấm độc gây ảo giác ngoài đời thực, rõ ràng không phải là thứ người ta nên ăn nếu muốn lớn nhanh như thổi chút nào cả.
Ý tưởng dùng các loại “thuốc độc” trong game được phát triển xa hơn khi những thể loại bắn súng và thế giới mở ra mắt, đặc biệt là seri Fallout phát triển nó càng lúc càng xa hơn trong Fallout 3 và 4. Rất dễ hiểu khi bạn sống trong một thế giới hoang tàn đổ nát, với một lũ quái vật biến dị và bọn buôn người thì dùng thuốc là một giải pháp trốn tránh hiện thực khá tốt. Hơn nữa trong Fallout 4 thì cũng có một nhiệm vụ phụ giúp một bà lão cai nghiện nữa, mấy thứ “thuốc độc” trong game này được người chơi nhai cứ như nhai kẹo.
Các loại thuốc trong Fallout như Med-X hay Buffout đều là mánh để Bethesda đổi tên nhiều chất gây nghiện có công dụng giảm đau cực mạnh ngoài đời thực, thí dụ như ma túy hoặc morphine. Họ muốn thông qua Fallout để cho người chơi biết rằng cứ nốc cho lắm “kẹo” vào rồi kết quả sẽ chẳng ra làm sao đâu, trong game thì khi nhân vật uống quá nhiều rượu hoặc dùng lắm thuốc sẽ dẫn tới các trạng thái có hại khác nhau và thêm nguy cơ bị nghiện.
Kể cả Stimpaks – thứ được giới thiệu một hỗn hợp phức tạp, có chức năng tăng cường khả năng hồi phục tự nhiên của cơ thể, thậm chí là mọc lại chân tay đã bị đứt nữa. Có thể nói Stimpaks giống như thần dược vậy, một món đồ hồi máu số 1 trong game – nhưng cơ bản thì đây giống một loại “thuốc độc” trong game hơn, vì rõ ràng chúng ta không thể lôi một cái ống xanh lè vùi dưới đất đá phóng xạ vài trăm năm xong tiêm vào người được, kết quả chủ yếu sẽ không tốt đẹp cho lắm đâu.
Nói một cách trực quan hơn thì có thể kể đến tựa game We Happy Few, với bối cảnh chính xoay quanh một thế giới mà mọi người đều bú thuốc ảo giác 24/7 để chìm vào cuộc sống hạnh phúc bất tận. Tất cả người dân trong We Happy Few đều phải nốc một thứ “thuốc độc” kỳ lạ, nó giúp biến những cái xác chuột chết thành kẹo, các con đường tươi đẹp, mọi người ai cũng cười với nhau một cách đầy chân thành và cuộc sống hạnh phúc còn hơn cả thiên đường.
Đáng buồn là không bao giờ có hạnh phúc dễ dàng như vậy, thứ thuốc trong We Happy Few chỉ là ảo giác để khiến con người không nhìn thấy những gì trước mặt họ, mọi người chỉ trát lên người những tấm mặt nạ trắng bệnh mà thôi. Những ai không chịu uống thuốc sẽ bị thủ tiêu ngay tắp lự, We Happy Few là minh chứng rõ ràng nhất cho sự tái tạo lại những thứ “thuốc độc” từ ngoài đời vào trong game, với những con người sống không có ngày mai và đắm chìm cuộc đời họ trong hạnh phúc giả tạo.
Hoặc còn không thì chúng ta có thể tìm đến những thứ “thuốc độc” trong game đỡ độc hại hơn như GTA V, thí dụ như ảo giác khiến chúng ta biến thành mèo. Rất nhiều tựa game rất thích ý tưởng này như một cách tiến hóa khiến sản phẩm của họ chân thực nhất để tái hiện thế giới trong game, nếu bạn còn nhớ thì thành phố Rapture trong BioShock cũng từng dùng một loại “thuốc độc” tự do để lừa phỉnh người dân, đưa họ vào một thiên đường không có thực nơi mọi nhu cầu đều được thực hiện mà không phải trả giá.
Hầu hết ở một mặt nào đó "thuốc độc" trong game thường được biểu hiện qua sự thèm khát của con người, nó khá giống các loại chất gây nghiện ngoài đời thực là cho bạn cảm giác thỏa mãn tức thời, nhưng càng dùng nhiều thì càng bị lún sâu rồi không thể thoát ra được. Các nhà phát hành game luôn tìm cách nói tránh đi khi không đề cập trực tiếp tới tên các loại chất cấm, nhưng thông qua những gì mà nhân vật trải nghiệm trong game thì mọi người đều hiểu cả mà đúng không.
Ý tưởng về những thứ “thuốc độc” trong game dù là vô hình hay hữu hình cũng luôn là đề tài được khai thác triệt để, nó khiến cho câu chuyện sâu sắc hơn hoặc đơn giản chỉ là làm cho tựa game đó trở nên “thật” nhất có thể. Dù sao đi chăng nữa thì game thủ chúng ta đều không thể từ bỏ được những thứ “thuốc độc” trong game này, bất kể chúng có độc hại tới đâu.