Chơi game chắc chắn không còn là hành động xa lạ gì với chúng ta. À tôi bị liệu nên đã mở màn một cách vô cùng công thức. Thật ra tôi muốn nói game thủ thì cũng có dăm ba loại. Có người xem trò chơi điện tử như một hoạt động giải trí lành mạnh, gặp dịp thì chơi, không rảnh thì thôi cũng chẳng sao. Lại có kẻ xem đây là một sở thích đam mê quan trọng, một ngày không vào game ít nhất 30 phút thì sẽ thấy cuộc đời nó thiếu thiếu cái gì đó. Cũng có những trường hợp do đặc thù công việc, một ngày phải cày game hơn chục tiếng như tôi chẳng hạn.
Nói khí không phải chứ tôi là một đứa rất sợ ma, ngày xưa đám bạn cầm knife lùa Nemesis trong Thành Phố Ma 3 thì tôi chỉ dám ngồi xem với ánh mắt thán phục. Còn bản thân chỉ dám chơi mấy game nhẹ nhẹ như Final Fantasy, Cảnh Sát Hoàng Gia hay Mộc Đế thôi. Thế mà từ ngày làm Mọt Game, tôi xem 300 cái clip game kinh dị, ngày nào cũng chơi bà cái game psychological horror. Ban đầu tôi bị dọa cho chầm kẽm nhưng riết rồi tôi cũng chai lỳ.