Vốn tính nhiều chuyện, tui rất hay lượn qua mấy diễn đàn game thủ đọc "tâm sự loài game" của các anh em gần xa. Xui khiến thế nào, ngay hôm vừa bị ghệ nó nẹt cho một trận vụ "Game và em, anh chọn ai?" thì lại lụm được ngay một bài trải lòng của đồng loại từ xa tít phương Tây, cơ mà hợp tâm trạng đúng nỗi lòng tui quá thể. Nhân ngày nắng đẹp lòng đau, tui bèn dịch luôn cái tâm thư này cho anh em Mọt Game nhà mình coi thử, xem có trúng tim đen quá trời game thủ già không nha!
~*~
(Bài viết được chia sẻ bởi DantheMan trên commonsensegamer.com)
Mấy bữa trước tui mới gặp lại thằng chiến hữu mà ngày xưa thường chung vai sát cánh chinh chiến khắp các trận mạc Heroes of Might & Magic 3. Nó là cái thằng mà mỗi mùa hè đều sang nhà tui cắm trại từ 10 giờ sáng tới 10 giờ tối để tham gia "chiến sự" khủng là Championship Manager 01/02. Một thằng Mọt Game, cũng như tui.
Thế là sau khi thăm hỏi một lượt về vợ chồng con cái, bệnh tật đau ốm, công ăn việc làm tiền bạc, tới cả cái thể xác đang rệu rã không còn đủ sức nhậu thâu đêm suốt sáng như ngày xưa, tui cũng hỏi tới một câu:
"Vậy dạo gần đây ông chơi cái giề?"
Ối giồi ôi các bác phải xem được bản mặt nó lúc nghe tui hỏi xong! Tui thấy kiểu như nó sắp đứng lên gọi cảnh sát hay nhà thương điên để mà cẩu tui đi gấp. Hay gọi về méc ba má tui như ngày xưa.
"Tui nghỉ game lâu rồi," nó đáp bằng một vẻ khinh khỉnh rõ ràng "Lớn rồi mà ba."
Cái mặt nó chắc cũng cỡ này
Thì SAO!? Người lớn bộ không còn được phép chơi game hả? Tui già rồi thì tui phải nghỉ game sao? Có ai cấm người quá già tham gia bắn alien, đập phá hay sát phạt kẻ thù trong game FPS không?
Không hề nhé! Tui lẫn mấy lão Mọt Game lọm khọm hơn tui đã, đang và sẽ còn chơi game dài dài miễn là có đủ tiền mua game. Mà thậm chí tui có hết tiền á hả, tui sẽ đi chơi bản chơi thử! Chơi được nhiêu thì chơi, đâu có ngại!
Tui á, tui còn đang chờ thằng cu nhà tui (năm nay 4 tuổi gòi) lớn thêm xíu nữa, rồi rủ nó đánh Mortal Kombat 28 tanh bành hay bắn Star Wars gì đó sẽ ra mắt lúc nó lớn lên. Đó là mơ ước của đời tui á, cùng với con mình kết tình anh em trước màn hình TV, chơi game đã đời mát trời ông địa.
Ước mơ của một người cha mẫu mực nhá!
Để tui nói cho mấy bác nghe, không bao giờ là quá già để chơi game hết. Và tui chắc chắn không hề già tới vậy. Tui chỉ mới xấp xỉ 33 thôi mà trời! Còn biết bao nhiêu người ngoài kia ở cái tuổi này còn đang phân vân không biết sự nghiệp sẽ đi về đâu, vậy mà đã tự thấy mình quá "người lớn" để chơi game rồi.
Không hề nhé! Tui chỉ mẹ tui đánh Heroes of Might and Magic 2 lúc bà đã hơn 50 tuổi. Mới đây mẹ tui đã up game lên HoMM 3, bà còn mê Civ 2 và 3 và hồi mấy tháng trước tui phát hiện ra, mẹ đã tự thân Google tìm cách cài bản mở rộng Wake of Gods cho Heroes of Might and Magic 3. Mấy ông sáng mắt về game thủ già chưa!
Má tui còn bá đạo hơn mấy ông đấy nhá!
Tui luôn nghĩ rằng, các anh em không bao giờ nên để tuổi tác hay xã hội hay bất cứ ai khác bảo rằng "Anh phải làm cái này! Anh đừng làm cái kia!" Tui biết ông bạn tui nói với tui rằng ổng không còn chơi game nữa vì ổng lớn rồi. Làm như tui tin được á!
Hắn có bằng cử nhân nhé, sống một mình nhé, có công ăn việc làm đàng hoàng nhưng vẫn ru rú trong nhà suốt. Có coi Netflix hay xhamster cũng chịu không nổi, phải có gì đó hưng phấn hơn. Phận làm game thủ, cái máu ghiền nó ăn vào gen rồi. Thế nên phải chơi game thôi. Chơi hoài luôn là khác.
Dĩ nhiên là làm game thủ già rồi thì tui đâu thể bắn game thâu đêm suốt sáng như hồi đó nữa. Mấy cái phản xạ của tui cũng không còn ngon lành như ngày xưa và chuyện bị mấy thằng nhóc người Nga dần tơi bời trong Counter Strike cũng đã thành cơm bữa. Cuộc sống hiện tại không cho phép tui được cái quyền bắn game từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng, bắn game cho tới khi mặt trời ló dạng mới giật mình trời ơi sáng rồi (hồi tui chơi Gothic 2 thì hầu như ngày nào cũng vậy á).
Già nhưng còn ngon lắm!
Tui quả thực đang già đi từng ngày và lí do chính đáng duy nhất để tui không game gủng nhiều như ngày xưa là vì tui cũng có cuộc sống của mình. Tui có con. Tui có việc làm. Tui bệnh tật, tui có vợ, tui có nhiều cục nợ phải trả, tui mất ngủ thường xuyên vì ngày trẻ ăn chơi quá đà, tui bị cholesterol trong máu và mắt tui đau muốn nổ mỗi lần ngồi chơi game bắn súng liên tục hai tiếng đồng hồ...
Nhưng mấy cái đó cũng không cản được tui tiếp tục chơi game. Không, tui sẽ phải tìm cách thích nghi. Thế nên đừng ai làm tui cảm thấy làm một con Mọt Game, làm game thủ già là tội lỗi ghê gớm trên cõi đời này. Đừng làm tui buồn vì tui vẫn còn gân lắm, còn ham vui lắm! Trưởng thành đâu có phải rằng phải trở thành như mọi người! Làm người lớn đâu phải như vậy!
Làm người lớn tức tui có quyền CHỌN LỰA và chấp nhận với những gì mình đã chọn. Nếu tui muốn thứ Bảy này sẽ ngồi nhà bắn game từ sáng sớm đến tối mịt, trên người chỉ mặc mỗi cái quần đùi, gặm pizza đông lạnh và uống Moutain Dew, thì tui sẽ làm vậy! Đặc biệt mỗi dịp vợ tui dẫn con cái về thăm nhà ngoại thì càng quá lí tưởng. (Thiệt mà, mấy ông phải đồng ý là có vợ con ở nhà mà làm vậy chắc chắn sẽ không được yên ổn cho lắm, phải hông nà?)
Tui già rồi, nhưng tui lúc nào cũng là một game thủ. Tui đã, đang và sẽ luôn luôn như vậy, dù tui không còn có thể dành hết thời gian cho nó nữa. Dù trình của tui mỗi ngày một gà hơn tỉ lệ thuận với tuổi già, nhưng vậy thì đã sao! Nếu không gà bớt thì còn ai ngồi chơi mấy game nông trại chăn nuôi nữa hỉ?
Thế nên, tui già rồi. Để tui chơi đi!